Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

“Phải.” Dương Bách Xuyên lại phun ra một chữ nữa.  

 

Đại hán lạnh lùng cười nói: “Nếu như không chữa khỏi thì sao? Bổn đại vương giết ngươi, dỡ Yêu Y quán này của ngươi…”  

 

Lúc này Dương mỗ nhếch miệng cười, cuối cùng cũng giống như đã tỉnh ngủ, mở mắt ra, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm đại hán rồi cười híp mắt, nói: “Nếu như ta chữa khỏi thì sao?”  

 

Đại hán rõ ràng là người thẳng tính, không hề nghĩ ngợi nói: “Nếu như chữa khỏi thì cho ngươi tuỳ ý quyết định.”  

 

“Nói lời có giữ lời không?” Dương Bách Xuyên cười nói.  

 

“Đã nghe đến danh tiếng Hùng Bất Nhị của bổn đại vương ở thành Vạn Yêu chưa, ta không dám nói nhất ngôn cửu đỉnh nhưng cũng là người tuân thủ lời hứa, sao có thể nói mà không giữ lời?” Đại hán báo ra cái tên Hùng Bất Nhị của mình.  

 

Dương Bách Xuyên cười híp mắt nói: “Có dám thề không?”  

 

Hùng Bất Nhị cười ha ha rồi nói: “Có gì không dám? Có điều, vấn đề quan trọng là y thuật của tiểu yêu quái như ngươi có ổn hay không, những chuyện khác thì dễ nói thôi. Bổn đại vương thề cái gì cũng được, nhưng chỉ có một điều, đó chính là ngươi phải chữa khỏi cho bổn đại vương. Nếu như không chữa khỏi… ha ha, ngươi không gánh vác nổi hậu quả đâu.”  

 

Hùng Bất Nhị hoàn toàn không hỏi Dương Bách Xuyên có điều kiện gì, trọng điểm chỉ có một là chữa khỏi bệnh của hắn ta, nếu như không chữa khỏi thì khó mà nói trước được.  

 

Lúc này, bên ngoài Yêu Y quán Vân Môn đã xuất hiện rất nhiều yêu thú vây xem náo nhiệt, điểm này giống như Nhân tộc, yêu thú cũng không thiếu lòng hóng hớt.  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy có yêu thú đến xem náo nhiệt đang bàn tán nói: “Có náo nhiệt xem rồi, Y sư của Y quán này có tài giỏi không, hôm nay là có thể thấy rõ rồi.”  

 

“Có tài cái quái gì, theo ta thấy là chỉ có hư danh, ‘Trên chữa Thần thú, dưới chữa cỏ cây’, hắn đúng là khoác lác, đợi bị Hùng Bất Nhị dỡ Y quán rồi đóng cửa đi.”  

 

“Ta cũng thấy vậy, nếu là Y sư của Nhân tộc thì có lẽ còn có bản lĩnh, nhưng mà Yêu tộc chúng ta có khi nào xuất hiện Y sư lợi hại? Còn dám tự xưng có thể chữa Thần thú, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, giờ thì đụng phải tấm sắt rồi.”  

 

“Đúng vậy, tiếng xấu của Hùng Bất Nhị ở dãy Hắc Hùng vang xa, bộ tộc dãy Hắc Hùng cũng là thế lực chỉ xếp sau tứ đại yêu tôn. Hùng Bất Nhị này là kẻ lưu manh, là con trai út của tộc trưởng Hắc Hùng, nghe nói Hùng Bất Nhị vì ăn vụng mật hoa của Vạn Hoa Cốc mà bị ong mật biến dị của Vạn Hoa Cốc chích vào chân trước, đã mười năm vẫn chưa thấy tốt lên. Vì vậy bọn họ từng thăm khám không biết bao nhiêu cao thủ, nghĩ vô số cách nhưng đều không hề có tác dụng.”

“Ong mật của Vạn Hoa Cốc kia là ong độc biến dị, Hùng Bất Nhị gan to bằng trời, không có Đại Yêu nào dám xông vào Vạn Hoa Cốc, hắn ta thì hay rồi, trực tiếp ăn vụng mật hoa của ong độc Vạn Hoa Cốc, suýt nữa không về được, nhưng mà bị thương một chân trước cũng coi như phế rồi.”  

 

“Cả dãy núi Vạn Yêu đều không có ai có thể chữa khỏi chân trước bị chích của Hùng Bất Nhị, nếu như Y sư này không chữa khỏi, chắc chắn sẽ bị Hùng Bất Nhị đánh chết.”  

 

“Theo ta thấy cũng chưa chắc, nghe nói Y sư của Y quán này là bạn thân của tổng quản Xuyên Sơn Giáp của quý phủ khu Thành Đông. Ngay hôm qua ta còn từng thấy Xuyên Sơn Giáp đến đây, không chừng thế lực đứng sau lưng Y quán này chính là Độc Nhãn Giao Long đấy. Nếu như không có chút thủ đoạn thì sao dám mở Yêu Y quán ở thành Vạn Yêu…?”  

 

“Đúng đúng đúng, ta cũng từng nghe nói chuyện này…”  

 

Ngoài cửa có rất nhiều yêu tu vây quanh, từng người đều bàn tán xôn xao, đa số đều không coi trọng Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi cho Hùng Bất Nhị.  

 

Dương Bách Xuyên nghe rất rõ ràng lời bàn tán của những người này, có điều hắn không hề để bụng, ngược lại đã có hiểu biết đôi chút đối về Hùng Bất Nhị.  

 

Theo bàn luận của các yêu thú ngoài cửa, Yêu tộc của Hùng Bất Nhị còn là một gia tộc lớn, là thế lực chỉ xếp sau tứ đại Yêu tộc của dãy núi Vạn Yêu.  

 

Nếu đúng là như vậy, vậy thì Hùng Bất Nhị này thật sự có chút giá trị rồi.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn Hùng Bất Nhị: “Giơ cánh tay ra, ta xem nào.”  

 

Vết thương từng bị chích của Hùng Bất Nhị ở trên cánh tay trái, Dương Bách Xuyên trực tiếp bảo hắn ta cho xem cánh tay, hắn ta không hề kinh ngạc nói sao ngươi biết, bởi vì lời bàn tán ngoài cửa đã nói ra rồi.  

 

Hắn ta cũng không để ý, trực tiếp xé rách áo da thú trên người, lộ ngay ra một cánh tay to khỏe mọc đầy lông dày màu nâu. 

Advertisement
';
Advertisement