Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Lẽ nào tên "Dương Bách Xuyên" này là người của đại tộc nào đó?  

             Xuyên Sơn Giáp ôm suy đoán này nên không dám nổi giận, mà vẫy tay ra hiệu cho hai tùy tùng đi ra ngoài đứng. Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, hắn ta mới chắp tay ngồi xuống: "Cảm ơn hai vị chiêu đãi, ta cũng là một yêu mê rượu, ha ha."  

             Xuyên Sơn Giáp cười ha ha nói sang chuyện khác, đột nhiên nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên và hỏi: "Trông hai vị đại vương khá lạ mặt, chẳng hay quê quán ở đâu? Làm nghề gì? Bản thể của ta là Xuyên Sơn Giáp, ta xin mạo muội hỏi thăm bản thể của hai vị đại vương là gì?"  

             Xuyên Sơn Giáp hỏi mấy câu liền, mặt thì tươi cười song ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Dù sao hắn ta cũng đã sinh sống ở thành Vạn Yêu mấy nghìn năm, không dám nói mình biết hết mấy triệu Yêu tộc nhưng cũng từng nghe, từng gặp một số đại yêu cấp bậc Tôn Vương có tiếng.  

             "Đại Ngưu và Dương Bách Xuyên" này đều lạ mặt, hắn ta không thể không đề cao cảnh giác. Giữa bốn thế lực lớn nhất dãy núi Vạn Yêu tồn tại tranh đấu gay gắt, không thể không phòng bị.  

             Đối mặt với câu hỏi của Xuyên Sơn Giáp, Thanh Ngưu bất giác hơi căng thẳng. Bởi vì dù sao hắn ta cũng là dư nghiệt tộc Long Chủng Thanh Ngưu, là đối tượng bị truy nã trên khắp dãy núi Vạn Yêu. Mặc dù hắn ta đã dùng đá Huyễn Yêu biến khí tức của mình thành gấu chó, nhưng vẫn thiếu tự tin.  

             Dương Bách Xuyên thì lại nở nụ cười khẽ, vô cùng bình tĩnh. Hắn truyền âm cho Thanh Ngưu: "Đừng căng thẳng, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta, đừng để lộ tâm trạng căng thẳng."  

             Câu hỏi của Xuyên Sơn Giáp nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, đối phương không hỏi gì mới lạ đó. May mà hắn đã nghĩ sẵn lời giải thích.  

             Sau khi truyền âm cho Thanh Ngưu, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói với X Xuyên Sơn Giáp: "Haiz... nói ra thật xấu hổ, tổ tiên nhà ta là tộc Linh Dương ở dãy núi Vạn Yêu, bị tộc Dã Lang tiêu diệt. Hồi nhỏ tại hạ được gia tộc đưa đến một gia tộc lớn bái sư, không tiện tiết lộ tên húy của gia sư. Nhờ vậy mà tại hạ may mắn thoát nạn."  

             Ta biết tin tộc Linh Dương bị diệt, vì quá buồn bã đau lòng nên ta chưa từng trở về. Mấy ngày trước gia sư rời Thái Hoang, ta học hành đã có chút thành tựu. Sau khi xuống núi, ta nhớ quê, muốn về thăm chốn xưa của gia tộc.  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement