Mộ Trường Phong giận dữ xông tới, nhưng vẫn chậm hơn Lưu Dật Trần. Bởi vì ai mà ngờ được có kẻ nhảy ra cướp đồ.
Thấy Mộ Trường Phong xông đến, Lưu Dật Trần cười gằn. Đương nhiên hắn ta biết Mộ Trường Phong không kịp ngăn cản mình.
Lưu Dật Trần vung tay cuốn lấy sáu đóa hoa yêu, cố ý để lại hai đóa cho hai đệ tử của Thông Tiên Cung.
Mộ Trường Phong không kịp ngăn cản Lưu Dật Trần và hai đệ tử Thông Tiên Cung.
Sau khi cướp đồ thành công, Lưu Dật Trần và hai đệ tử Thông Tiên Cung bay vèo trở lại tập hợp cùng Mai Hoa tiên tử.
Sắc mặt của đám người Mộ Trường Phong lập tức xanh mét.
Nhưng đúng lúc này, từng tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất và bầu trời không ngừng rung chuyển.
Mọi người phát hiện thì ra cây Cổ Đằng đã phong hóa, biến mất như thể đã hoàn toàn trở thành cát bụi.
Tất cả đang đứng trên một mảnh đất bằng phẳng rộng mấy dặm, cây Cổ Đằng khổng lồ đã biến mất không còn tăm hơi.
Tiếp đó, một giọng nói u ám vang vọng khắp không gian.
"Đã lấy đồ của ta mà còn muốn chạy ư?"
Giọng nói này rất bình tĩnh nhưng lại vang vọng toàn trường, đúng là Dương Bách Xuyên.
Lưu Dật Trần nghe xong thì run bần bật, hắn ta biết lời này của Dương Bách Xuyên đang nhắm vào mình.
Lưu Dật Trần rất ngạc nhiên trước biến hóa long trời lở đất, cây Cổ Đằng biến mất, bốn phía biến thành bình địa, giọng nói hờ hững của Dương Bách Xuyên vang vọng bên tai, há có thể không khiến hắn ta kinh ngạc được.
Kỳ thật cả Lưu Dật Trần và mọi người đang đứng giữa đều rung động sâu sắc.
Cây Cổ Đằng là hạch tâm của hành cung Bạch Hổ Thiên Yêu, thế mà hiện nó đã tan biến hoàn toàn, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì thật sự khó mà tin nổi.
Tất cả mọi người đều biết sự tan biến của cây Cổ Đằng có liên quan đến Dương Bách Xuyên, hay là nói cây Cổ Đằng đã bị Dương Bách Xuyên cắn nuốt luyện hóa hết.
…
Bỗng dưng, con ngươi Lưu Dật Trần co rút, không biết Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trước mắt bọn họ từ bao giờ, chặn đường đi cả đám.
Lúc này Lưu Dật Trần đã đi tới bên cạnh Mai Hoa tiên tử, chỉ không ngờ Dương Bách Xuyên lại phản ứng nhanh đến thế.
Trái tim Lưu Dật Trần không nhịn được đập thình thịch, hắn ta từng thua thiệt dưới tay Dương Bách Xuyên nên biết rõ thực lực lẫn thủ đoạn của đối phương, cộng với sự biến mất của cây Cổ Đằng, Lưu Dật Trần không sợ hãi là giả.
Lúc này hắn ta mới nhận ra, hình như mình đã bị Mai Hoa tiên tử lừa gạt. Hắn ta liếc Mai Hoa tiên tử, chỉ thấy gương mặt nàng ta không hề gợn sóng, ung dung tự tại, trông có vẻ chẳng hề bận tâm đến sự ngăn cản của Dương Bách Xuyên.
Thấy vậy, Lưu Dật Trần cũng bình tĩnh lại, dù sao thì hắn ta và Mai Hoa tiên tử đều cùng một giuộc, nàng ta không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Quan trọng nhất là Lưu Dật Trần biết Dương Bách Xuyên từng giết đệ tử Thông Tiên Cung, bọn họ cùng chung kẻ địch.
Dương Bách Xuyên đắc tội người của Ngũ Đại Thánh Địa, tuy đã ngao du ở Thái Hoang thì không bàn chuyện sống chết nhưng đây chỉ là lời nói suông mà thôi, Cửu Đại Thánh Địa chưa từng chịu thiệt hại gì.
Lúc này, không chỉ bị Dương Bách Xuyên giết mất đệ tử mà còn mất sạch mặt mũi.
Mấy thứ này sẽ tính sổ với ngươi sau, Lưu Dật Trần ác độc nghĩ, chờ sau khi hắn ta rời khỏi đây sẽ liên hệ với sư môn chém Dương Bách Xuyên thành tám mảnh, đối với Thánh Địa, dù có một trăm tên Dương Bách Xuyên cũng chẳng đáng ngại.
Trước mắt bị Dương Bách Xuyên chặn đường đi, tuy Lưu Dật Trần hơi căng thẳng nhưng vẫn cố ổn định bản thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!