Đột nhiên, một gã đệ tử của Vạn Linh thánh địa ra tay với Chồn Nhi, chân nguyên hóa thánh một bàn tay cực lớn chộp tới.
“Dừng tay…”
“Dừng lại.”
Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành giận dữ.
Advertisement
Chồn Nhi là linh thú được Dương Bách Xuyên yêu thương nhất, sao có thể bị người khác bắt được.
“Chi chi…”
Thiên phú của Chồn Nhi nào để cho hắn bắt?
Advertisement
Chồn Nhi kêu chi chi, vèo một cái đáp trên vai Dương Bách Xuyên.
Lục Yên Chi ra tay đánh lại một chưởng của gã kia, nàng vọt về sau đứng che chắn trước người Dương Bách Xuyên.
“Grừ…Các ngươi đúng là không biết xấu hổ, Chồn Nhi là linh thú của chủ nhân nhà ta, các ngươi muốn bắt?” Thú Ngũ Hành tức giận mắng chửi, hắn và Lục Yên Chi, mỗi người một bên chắn trước Dương Bách Xuyên.
Lúc này mọi người mới chú ý tới Dương Bách Xuyên đang ngồi ở một góc tế đàn, nhìn qua giống như đang ngồi tu luyện.
Tiểu tử này là người đầu tiên leo lên tế đàn, không cần hỏi thì bọn họ cũng đã đoán được, bây giờ Dương Bách Xuyên đang tu luyện, chắc chắn là đã lấy được chỗ tốt.
Chỉ là không biết hắn đã lấy được gì, bảo bối của tế đàn Thiên Ưng chính là huyết tinh, nhưng vừa rồi huyết tinh nổ tung, lúc tất cả mọi người đang cướp đoạt, Dương Bách Xuyên cũng không hề xuất hiện, xem ra hắn vẫn luôn ở trạng thái tu luyện.
Cũng không biết tiểu tử này đã thu được ích lợi gì mà lại không quan tâm tới huyết tinh?
Lúc đầu mọi người leo lên tế đàn, nhìn thấy huyết tinh khắp nơi, không ai để ý tới Dương Bách Xuyên, tới lúc muốn bắt một con chồn mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta.
Nhìn dáng vẻ đứng trên vai Dương Bách Xuyên của Chồn Tầm Bảo, đám người của cửu đại Thánh Địa mới hiểu rõ, con chồn này có khả năng là của Dương Bách Xuyên.
Lúc này gặp phải sự ngăn cản của Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành.
Trình Vĩ Khang của Vạn Linh thánh địa lại cố ý cười lạnh: “Các ngươi nói con chồn này của Dương Bách Xuyên thì chính là của hắn à? Rõ ràng sau khi tượng đá Thiên Ưng Kim Sí tan rã thì con chồn này mới xuất hiện, chứng minh đây là linh thú của Thiên Ưng Hành Cung, bây giờ ai bắt được thì là của người đó, tránh ra, nếu không đừng trách bổn thiếu không khách khí.”
Trình Vĩ Khang vốn là kẻ thù không đội trời chung của Dương Bách Xuyên, bây giờ trông thấy Chồn Tầm Bảo nuốt một lượng lớn huyết tinh, hắn nảy lòng tham muốn bắt chồn, giết người.
Dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng đang ngồi thiền.
Sự xuất hiện của con chồn này là cơ hội để Trình Vĩ Khang ra tay với Dương Bách Xuyên.
Bởi vì Hoa Mai tiên tử đã nói không được nội đấu, không cho phép chém giết, nhưng lại có một quy định được các Thánh Địa đặt ra.
Tức là, nếu như Thiên Yêu Hành Cung xuất hiện các loại yêu thú, xảy ra chém giết thì không được tính là phá bỏ quy tắc.
Vừa vặn hắn đang muốn bắt con chồn kia, giết chết Dương Bách Xuyên.
Trong lúc trò chuyện, Trình Vĩ Khang, Mộc Ngưng Hiên và Thẩm Bạch liếc nhau, hiểu được đối phương cũng có ý giống mình, lập tức cảm thấy tự tin.
Lúc này Mộ Trường Phong cũng nhìn ra điểm không đúng, nghĩ đi nghĩ lại liền hiểu được ý đồ của Trình Vĩ Khang, lập tức lớn tiếng nói: “Ta xem ai dám?”
Dứt lời, y dẫn theo đệ tử điện Trường Sinh, chắn trước người Dương Bách Xuyên.