Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Theo như Thạch Thanh nói, bên trong thành rất có thể sẽ tồn tại yêu thú cấp bậc tôn vương, với Dương Bách Xuyên mà nói thì ít nhất nguy hiểm bên trong thành không đáng sợ bằng Nguyên Thần Huyễn, chi bằng đánh cuộc một lần, hắn cược Nguyên Thần Huyễn không dám tiến vào trong thành.  

 

 

Hiện tại, Dương Bách Xuyên chính là vua cũng thua thằng liều, dù sao thì kết quả cũng như nhau, vậy thì cứ vào trong thành rồi đánh một trận.  

 

Lúc hắn xoay người đưa tay đẩy cánh cửa ngọc trắng, sau khi hai tay chạm tới cửa, bỗng nhiên truyền tới một sức mạnh to lớn hút hắn vào bên trong.  

 

Nhưng khoảnh khắc hắn xoay người chạm vào cửa thành, sau lưng hắn khẽ rung, cảm giác nóng rực đau như kim châm, Dương Bách Xuyên biết hắn đã bị ánh sáng xám của Nguyên Thần Huyễn tấn công.  

 

Nhưng đã không còn quan trọng nữa, hắn bị sức mạnh từ cửa thành hút vào trong.

Trời đất quay cuồng, Dương Bách Xuyên xuất hiện ở một nơi khác, hoặc nói đúng hơn là bên trong thành.  

 

Xoay người nhìn cánh cửa phía sau, vẫn đóng chặt như cũ, nhưng khi hắn tiến vào thì không phải là đẩy cửa mà là bị lực hút khổng lồ kéo vào.  

 

Lúc này, hắn biết trên cửa thành có một loại sức mạnh trận pháp nào đó, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn có tác dụng, cũng không vì trên cánh cửa đầy vết nứt mà tổn hại.  

 

Sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào, hắn bình tĩnh nhìn qua, thành trì nguy nga đồ sộ xuất hiện trước mắt hắn.  

 

So với ngoại thành thì hoàn chỉnh hơn rất nhiều, từng cung điện lóe lên ánh sáng lấp lánh, cũng không phải bị tổn hại quá nhiều.  

 

Nhìn từ xa, Dương Bách Xuyên có ảo ảnh như mình đang ở trong Tử Cấm Thành, nhưng nơi này cực kỳ to lớn, giống như là hoàng cung của một vương triều cổ xưa nào đó.  

 

Phía sau bắt đầu truyền tới cảm giác đau đớn khi bị Nguyên Thần Huyễn đánh trúng, giống như có lửa đang thiêu đốt bên trong cơ thể.  

 

Chân khí và máu cùng bốc cháy.  

 

Dương Bách Xuyên chịu đựng đau đớn, hắn hít sâu một hơi, lúc này Thạch Thanh vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới nói: “Chủ nhân, đi nhanh thôi, Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Mãng đuổi tới nơi rồi.”  

 

Thạch Thanh không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ tiến vào trong thành, nhưng cũng biết Dương Bách Xuyên không còn cách nào khác, hắn cũng theo sát phía sau.  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy Thạch Thanh hô lên thì quay đầu theo bản năng, trên cánh cửa ngọc trắng phía sau có ánh sáng lờ mờ, rõ ràng là Thạch Thanh nói không sai, lão già Nguyên Thần Huyễn kia cũng theo tới rồi.  

 

Không kịp nhiều lời, chịu đựng khó chịu trong cơ thể, Dương Bách Xuyên dùng tấm phù mà Lâu Hải Đường đưa cho, rồi biến mất ngay tại chỗ.  

 

...  

 

Sau khi Dương Bách Xuyên biến mất, trên cửa thành lập lòe, Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Mãng đã tiến vào trong.  

 

“Xem tiểu tử ngươi chạy đi đâu...” Nguyên Thần Huyễn tiến vào, lão nhìn về phía xa nói, dù không thấy bóng dáng của Dương Bách Xuyên nhưng lão cũng không vội.  

Bên trong thành hiển nhiên là rất quỷ dị, nếu là bình thường thì Nguyên Thần Huyễn sẽ không vào trong mạo hiểm, nhưng bây giờ lão ta không còn đường lui, nhất định phải tóm được Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi còn đang trong tay của hắn ta.  

 

 

Nguyên Thần Huyễn đã đánh một chưởng khí độc lên lưng Dương Bách Xuyên, hắn có chạy tới đâu thì lão ta cũng có thể tìm được, hơn nữa khí độc trên lưng hắn có thể xem như tinh hoa một đời dùng độc của lão ta, nếu không có thuốc giải thì chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ ngã ở một nơi nào đó, xói mòn cho tới chết.  

 

 

Lão ta tự tin với độc của mình hơn bất cứ ai hơn nữa khí độc kia còn chứa độc từ đỉnh đầu Hắc Lân Mãng, hai loại độc kết hợp lại với nhau, cho dù là hạng cao thủ Địa Tiên thì Nguyên Thần Huyễn cũng sẽ hạ được, huống chi Dương Bách Xuyên chỉ là tiểu tử cảnh giới Hợp Thể.  

 

 

Khẽ lật tay, một con trùng nhỏ như lưu ly xuất hiện, Nguyên Thần Huyễn nhẹ nhàng nói: “Bảo bối đi đi, mang ta tới tìm tên tiểu tử kia.”  

 

 

Đây chính là trùng độc bổn mạng của Nguyên Thần Huyễn, nhìn qua thì giống như trùng độc bản mạng của Khúc Minh Nguyệt, nhưng toàn thân nó lại sáng bóng, lấp lánh như lưu ly, trông cực kỳ đẹp mắt.  

 

 

Nhưng nhìn sau lưng, chỉ có mình Nguyên Thần Huyễn mới biết kịch độc của nó mạnh tới mức nào, đòn tấn công vừa rồi sau lưng Dương Bách Xuyên chính là độc bản mạng của lão ra, hiện tại hắn để trùng độc đưa mình đi tìm Dương Bách Xuyên, lão không tin là không tìm thấy.  

 

 

Trùng độc bản mạng xuất hiện, dù cho Dương Bách Xuyên chui vào ổ chuột thì lão ta cũng tìm được.  

Advertisement
';
Advertisement