Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc cổ trang màu trắng đi men theo con đường nhỏ rải đá cuội ven hồ tới.
Chính là Lục Yên Chi.
Hắn biết thuật Mộng Yểm Dẫn Hồn đã thành công dẫn dắt thần hồn của Lục Yên Chi vào trong thế giới mộng yểm do hắn dệt ra.
Advertisement
Mà lúc này, khoảng cách giữa hai người rất xa nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Lục Yên Chi, dường như nàng ta đang suy nghĩ vì sao mình lại đến một thế giới như thế này.
Quả thật hiện tại Lục Yên Chi đang ngơ ngơ ngác ngác, bởi vì nàng ta nhớ rõ mình đang tĩnh tọa tu luyện trong phòng, thế rồi đột nhiên nghe thấy có người gọi to tên mình "Lục Yên Chi".
Sau đó nàng ta đứng dậy đi mở cửa. Kết quả là khoảnh khắc mở cửa ra, nàng ta xuất hiện ở thế giới kỳ lạ này. Trong lúc Lục Yên Chi còn đang nghi ngờ, nàng ta nhìn thấy một người tướng mạo không rõ, đứng đưa lưng về phía mình trong chòi nghỉ mát đằng xa.
Vì vậy Lục Yên Chi đi đến chòi nghỉ mát...
"Làm phiền đạo hữu, xin hỏi đây là đâu?" Lục Yên Chi đến chòi nghỉ mát, chắp tay hỏi Dương Bách Xuyên đang đưa lưng về phía mình.
Dương Bách Xuyên buồn cười, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Xem ra thuật Mộng Yểm Dẫn Hồn mà Hắc Liên truyền thụ cho mình không tệ. Hình như đến bây giờ Lục Yên Chi vẫn không phát hiện ra đây là thế giới mộng cảnh."
Dương Bách Xuyên vui vẻ nghĩ, xoay người mỉm cười nhìn Lục Yên Chi: "Mong Yên Chi cô nương thứ lỗi, đây là thế giới mộng cảnh của Dương mỗ. Bởi vì có nguyên nhân nên Dương mỗ đành phải dùng cách này mời Yên Chi cô nương đi một chuyến."
Thật ra Lục Yên Chi không xấu, hơn nữa còn khá lương thiện. Ban ngày sư tỷ Khúc Minh Nguyệt của nàng ta và Dương Bách Xuyên đánh nhau một trận, tuy Dương Bách Xuyên suýt giết chết sư tỷ nhưng nàng ta không trách Dương Bách Xuyên. Bởi vì chuyện ban ngày vốn là nàng ta và sư tỷ Khúc Minh Nguyệt làm sai, chưa có sự đồng ý của Dương Bách Xuyên đã hạ độc tọa kỵ của người ta, là bên đuối lý trước.
Mặc dù người hạ độc là sư tỷ, nhưng Lục Yên Chi vẫn cảm thấy đuối lý.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Lục Yên Chi giật mình: "Mộng cảnh của ngươi? Ngươi đang...?"
Lục Yên Chi biến sắc, nhìn Dương Bách Xuyên. Đối phương có thể đưa mình vào mộng cảnh của hắn đủ để chứng minh bản lĩnh của hắn rất cao cường. Nàng ta lập tức cảnh giác, nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt bất thiện, tỏ ý nếu Dương Bách Xuyên không đưa ra lời giải thích hợp lý thì nàng ta sẽ trở mặt.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết Lục Yên Chi nghĩ gì, nhưng hắn không có nhiều thời gian giải thích cặn kẽ cho Lục Yên Chi, bèn thẳng thắn nói: "Yên Chi cô nương nương đừng hiểu lầm, nơi ta mời ngươi đến chỉ là mộng cảnh, sẽ không tạo thành tổn thương thực tế đối với ngươi. Thế này nhé, ta cho ngươi xem một số hình ảnh cộng hưởng, xem xong ngươi sẽ biết vì sao ta tìm ngươi. Hơn nữa, có lẽ chúng ta sẽ trở thành đồng minh đấy."
Dương Bách Xuyên biết muốn làm cho Lục Yên Chi tin tưởng mình, cứ dứt khoát cho nàng ta tận mắt xem cuộc nói chuyện giữa sư phụ Nguyên tiên sư của nàng ta và Phong m Dương... thì nàng ta sẽ hiểu.
Trời sắp sáng rồi, hắn sợ đêm dài lắm mộng, lập tức cho Lục Yên Chi xem tất cả những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy vào tối hôm nay.
Thế giới mộng yểm là thế giới của Dương Bách Xuyên, hắn là chúa tể, không cần thi triển pháp thuật cộng hưởng, chỉ cần nghĩ trong lòng là khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Đầu tiên là đến phòng của Nguyên tiên sư Nguyên Thần Huyễn.
Cảnh tượng Lục Yên Chi nhìn thấy lúc này là một bản thân khác đang nói chuyện với sư phụ trong phòng của sư phụ.
"Sư phụ... Sao con thấy ánh mắt Phong sư bá nhìn sư tỷ rất... xấu xa? Sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Vớ vẩn! Ta với Phong lão quỷ là bạn tốt, tính cách hắn hơi quái gở chút thôi, những cái khác không xấu. Vả lại người ta điều trị cánh tay cụt cho sư tỷ của con đấy, con là tiểu bối sao lại nghi ngờ trưởng bối hả?"