Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Trong nháy mắt, Thú Ngũ Hành chặn một đuôi của rắn năm đầu thay Dương Bách Xuyên, hắn ta bị quất trúng mà đập lên người Dương Bách Xuyên.  

 

 

Bỗng chốc Dương Bách Xuyên cảm thấy cả người hắn chấn động, bay ngược ra ngoài với Thú Ngũ Hành.  

 

“Ầm ầm!”  

 

Một người một thú bay ra hơn ba mươi mét, mạnh mẽ đập lên một tảng đá to ở ven bờ Đầm Hàn, tảng đá chia năm xẻ bảy.  

 

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy khí huyết trong người quay cuồng, hắn là bị đệm dưới người của Thú Ngũ Hành mà va chạm, nếu không phải thân xác mạnh mẽ thì một đòn này đủ cho hắn chịu rồi, cũng may chỉ là khí huyết trong người quay cuồng một trận.  

 

Nhưng cũng biết đa phần sức mạnh đều bị Thú Ngũ Hành gánh lấy.  

 

Trong lòng hắn không khỏi cảm động, lật người dậy vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ, ngươi thế nào rồi?”  

 

“Chủ nhân yên tâm, một phát này vẫn chịu được.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn thấy vết máu ở khóe miệng Thú Ngũ Hành.  

  Advertisement

Vừa định nói chuyện, rắn năm đầu ở phía xa đã nhào tới, mà lúc này Thương Vũ Tình đang điều khiển phi kiếm đối đầu với rắn năm đầu.  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên nôn nóng, hắn biết Thương Vũ Tình cũng không ngăn chặn nổi rắn năm đầu.  

 

Dưới chân vừa động muốn nhào lên, nhưng đã bị Thú Ngũ Hành gọi lại: “Chủ nhân chờ lát.”  

 

“Sao vậy?” Dương Bách Xuyên nhìn về phía Thú Ngũ Hành.  

 

Chỉ thấy Thú Ngũ Hành há miệng nhổ ra, ngay sau đó đã nhổ ra một quả cầu màu vàng cam to cỡ nắm tay, giống như loại quả, nhưng lại không giống, trông mềm mềm.  

 

Không rõ Thú Ngũ Hành nhổ ra thứ này làm cái gì, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”  

 

Thú Ngũ Hành nói: “Chủ nhân, đây là một loại độc vật sinh ra ở đất Ngũ Hành, hai bọn ta đều sinh ra ở dưới đất Ngũ Hành, sau khi tỉnh lại thứ này vẫn luôn tồn tại, tóm lại ta cũng không rõ là cái gì.”  

 

“Chỉ là cảm thấy thứ này có thể khống chế bọn ta, thứ này sau khi nổ ra bên trong có loại sương khí, sau khi hấp thụ cả người ta sẽ mất sức, giống như dính thuốc mê vậy, trong mười tức cả người đều mềm nhũn không có sức lực.”  

 

“Ban đầu ta và rắn năm đầu cùng sinh ra, ta xuất hiện ở Đông, hắn ta xuất hiện ở Tây, lúc đầu ở nơi này còn chung sống hữu nghị, nhưng lâu dần, con trùng thối kia đã trở nên ngày càng máu lạnh, một mình bá chiếm nơi này, ta và hắn ta cũng trở thành kẻ thù không đội trời chung.”  

 

“Lại có một lần bọn ta đánh nhau trên đất sinh ra, lúc vô tình đánh nổ thứ này, ta đã cảm thấy toàn thân mất sức không thể động đậy, mà trông rắn năm đầu còn thảm hơn ta, mềm nhũn không thể cử động, giống như trúng độc. Từ đó về sau, bọn ta đều biết thứ ở đất sinh ra này có khắc chế đối với bọn ta, nên không còn đến đất sinh ra nữa, nhưng cũng đều biết được bọn ta đều sợ thứ này. Sau đó, bọn ta rất ăn ý tiêu hủy thứ ở đất sinh ra này, dù sao ai cũng không muốn để lại điểm yếu. Nhưng mà ta đã giữ lại một quả, chính là để đề phòng rắn năm đầu, nghĩ chắc rắn năm đầu cũng giữ một quả.”  

 

“Cho nên ta cho rằng đây là một loại độc vật, mặc dù rắn ngũ hành là đại độc vật trời sinh, hơn nữa là kịch độc, nhưng mà vạn vật thế gian đều có tương sinh tương khắc, thứ này chính là khắc tinh khắc chế rắn năm đầu. Mặc dù chỉ có thể khắc chế thời gian mười tức, nhưng nghĩ chắc cũng đủ rồi.”  

 

“Đợi lát nữa ta sẽ giữ chân rắn năm đầu, chủ nhân tìm cơ hội dẫn nổ thứ này, đến lúc đó ta và rắn năm đầu đều sẽ mất đi sức chiến đấu trong mười tức, ngươi và chủ mẫu liên thủ xem có thể giết chết rắn năm đầu không. Thực ra rắn năm đầu sau khi độ đại thiên kiếp, thực lực tu vi mạnh mẽ, ta cũng không dám đảm bảo thứ này bây giờ còn có tác dụng với rắn năm đầu không. Chúng ta muốn lấy được cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, cũng chỉ có thể thử. Không giải quyết rắn năm đầu đừng hòng lấy được cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, con trùng thối kia coi trọng cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên hơn bất cứ thứ gì.”  

 

Đợi sau khi nói xong, Thú Ngũ Hành đã đưa thứ như quả cầu vào trong tay Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên lại nghĩ bây giờ hình như cũng chỉ có như vậy thôi.  

 

“A!”  

 

Đúng lúc này, Thương Vũ Tình kêu thảm thiết bay ngược ra ngoài, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, phi thân lên, nói với Thú Ngũ Hành: “Ra tay, cứ làm như vậy.”  

 

“Grào grào!”  

 

Thú Ngũ Hành chợt bay lên, trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất, ngay sau đó lại đột nhiên va chạm lên thân thể của rắn năm đầu, bắt đầu chém giết với rắn năm đầu.  

 

Còn Dương Bách Xuyên lắc mình đỡ lấy Thương Vũ Tình bị đánh bay.  

 

“Tình Nhi, nàng thế nào rồi?” Dương Bách Xuyên hơi căng thẳng.  

“Tướng công, ta không sao… phụt!” Đang nói, nàng đã phun ra ngụm máu.  

 

 

Lúc trước bị rắn năm đầu quất một đuôi, lại bị nội thương.  

 

 

“Bây giờ nàng ở đây chữa thương, ta đi đối phó với rắn năm đầu.” Sau khi đặt Thương Vũ Tình xuống, Dương Bách Xuyên dặn dò.  

 

 

Lúc này tiếng gầm thét truyền tới.  

 

 

“Grào grào!”  

 

 

“Khè khè!”  

 

 

Lại là Thú Ngũ Hành ở phía xa không biết từ khi nào đã tóm chặt lấy người rắn năm đầu, hai móng vuốt đè chặt lấy hai cái đầu của rắn năm đầu, còn ba cái đầu của rắn năm đầu thì cắn lên người của Thú Ngũ Hành, mình rắn quấn chặt lên Thú Ngũ Hành.  

Advertisement
';
Advertisement