Vừa vào trong Thương Vũ Tình lập tức hoan hô. Dương Bách Xuyên để cho nàng tự do hoạt động, cũng dặn dò con chồn không được gây rắc rối. Còn hắn thì khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng xem lượng lớn truyền thừa mà sư phụ để lại, tìm kiếm biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên.
Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình không biết rằng lúc này ở lối vào thông đạo xuất hiện một hình ảnh khôi hài.
"Gừ gừ gừ... Hai nhân loại đê tiện, gừ gừ... Bản vương không tha cho các ngươi đâu, gừ... Mau tới giúp bản vương, bản vương sắp không thở được rồi..."
Đầu và một chân trước của thú Ngũ Hành bị kẹt ở cửa hang.
Advertisement
Đúng như Dương Bách Xuyên nghĩ, mặc dù thú ngũ Hành là dị thú nhưng không có pháp thuật biến hóa. Nó đuổi theo tên họ Dương nào đó, đâm đầu vào cửa hang thì bị kẹt.
Hơn nữa, một chân trước còn bị đè dưới cổ.
Vốn dĩ theo suy nghĩ của thú Ngũ Hành, cứ phá hang núi này là được, nó dùng một chút lực cũng có thể tông vỡ cả gò núi ấy chứ. Nhưng kết quả là độ mềm dẻo của núi đá vượt xa tưởng tượng của nó, nó càng giãy giụa thì khe nứt càng thu nhỏ lại. Vì thế đầu của thú Ngũ Hành bị kẹt chặt.
Advertisement
Điều kinh khủng nhất là thú Ngũ Hành càng giãy giụa thì loại đá này càng co lại, sau vài lần giãy giụa nó đã khiến cho nửa ngọn núi chấn động nhưng vẫn không thể thoát ra được, ngược lại cổ còn bị mài xước, máu chảy tí tách đầm đìa.
Thú ngũ hành trở nên an phận. Bây giờ nó mới hiểu điểm đặc biệt của ngọn núi này, nó càng giãy giụa thì càng bị đè chặt, nếu tiếp tục giãy giụa thì sẽ rơi vào kết cục bị siết chết.
Điều duy nhất nó có thể làm là gào rống mắng Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình.
Mặc dù thú Ngũ Hành sinh ra ở nơi này, nhưng không biết đá ở đây có thuộc tính trong nóng ngoài lạnh, cả ngọn núi giống như cao siêu dính.
Lần này đuổi theo Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình bị tổn thất nặng nề, nó chỉ có thể chửi mắng.
Tiếc là lúc này Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đang ở trong không gian bình Càn Khôn, cho dù thú Ngũ Hành gào rách cổ họng, họ cũng không nghe thấy.
Thú Ngũ Hành đường đường là dị thú độc nhất vô nhị trên thế gian, vậy mà một khắc trước còn oai phong lẫm liệt, một khắc sau đã bị đá kẹp đầu.
Nếu như bị kẹp chết như thế thì nó chết không nhắm mắt.
Nếu Dương Bách Xuyên nhìn thấy tình cảnh hiện tại của thú Ngũ Hành, có lẽ hắn sẽ cười xỉu.
Sau khi thú Ngũ Hành gầm gào giãy giụa trong vô vọng, nó lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Lúc này nó bị kẹt ở cửa hang, không thể động đậy. Nếu hai nhân loại kia chạy ra, đến lúc đó tuy hai Nhân tộc nhỏ yếu, song vẫn có thể giết chết nó, mà nó không có sức đánh trả.
Hơn nữa, nếu đối thủ một mất một còn của nó là con rệp kia xuất hiện, vậy thì càng toang.
Nghĩ tới đây, thú Ngũ Hành khóc không ra nước mắt. Hiện giờ nó không dám động đậy, cũng chẳng dám gào thét, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Lúc này nó hi vọng hai nhân loại kia sẽ xuất hiện. Bởi vì so với con rệp đối thủ một mất một còn, nó cảm thấy mình có thể hợp tác với hai nhân loại đáng ghét kia. Dù sao hai nhân loại cũng chỉ muốn cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, nó có thể giúp đỡ.
Trái lại, nếu con rệp đối thủ một mất một còn xuất hiện, thú Ngũ Hành biết là mình chỉ có đường chết, không có cơ hội sống sót.
Thú Ngũ Hành nghĩ tới những điều này, trong lòng đong đầy sợ hãi, chỉ sợ một giây sau con rệp đối thủ một mất một còn của nó sẽ xuất hiện.
...
Trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt bối rối kỳ dị. Quả nhiên hắn đã tìm được biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên trong truyền thừa mà sư phụ để lại, nhưng biện pháp này khiến hắn rất khó xử.
Bởi vì...
Lúc này, Thương Vũ Tình phát hiện Dương Bách Xuyên đã mở mắt ra, nàng liền chạy tới hỏi: "Sao rồi tổ sư thúc? Người có tìm thấy biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên cho con không?"
Trong lúc nói chuyện, Thương Vũ Tình nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh chờ mong.
"Khụ khụ... Tìm thì tìm được... nhưng mà... nhưng mà... iện pháp thức tỉnh huyết mạch cho ngươi có hơi khó xử, khụ khụ." Tên họ Dương nào đó ấp úng nói, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng thầm nguyền rủa sao sư phụ Vân Thiên Tà lại để lại biện pháp khiến người ta vừa khó xử vừa vui vẻ như vậy.