Nghe Dương Bách Xuyên giải thích, Thương Vũ Tình cũng tò mò, nhìn con chồn bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Trước đó nàng nói chuyện với cây gai, cây gai nói với nàng không thể ăn quả gai kia. Nhưng Thương Vũ Tình chỉ biết tên, không biết quả gai có tác dụng gì.
Theo lời Dương Bách Xuyên, loại trái cây được con chồn để mắt chắc chắn không tệ.
Thương Vũ Tình không có lòng tham, chỉ tò mò về chon chồn. Mặc dù nàng không biết gì về con chồn mà tổ sư thúc Dương Bách Xuyên mang đến, nhưng có thể cảm nhận được nó không tầm thường. So với con chồn, Thương Vũ Tình hiểu về tiểu phượng hoàng hơn, cả con khỉ lông vàng kia nữa, bọn họ đều là yêu tu rất mạnh. Ngược lại, nàng không hiểu nhiều về con chồn.
Advertisement
Bởi vì từ khi nhìn thấy con chồn đến bây giờ, Thương Vũ Tình không cảm nhận được nó mạnh nhường nào, chỉ thấy nó bất phàm mà thôi.
Lúc này nghe tổ sư thúc Dương Bách Xuyên nói vậy, nàng cũng tò mò nhìn con chồn.
Thật ra ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không biết hiện tại con chồn đã đến giai đoạn nào. Nó và tiểu phượng hoàng bị Hóa Thê Lương trấn áp trong tế đàn Bạch Cốt hơn một trăm năm, sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên vẫn chưa tìm hiểu tình huống của con chồn.
Nhưng nhìn tiểu Phượng Hoàng có thể thấy mặc dù bị trấn áp hơn một trăm năm, nhưng nàng đã trưởng thành, lửa Phượng Hoàng thi triển lần trước rất mạnh. Chắc hẳn con chồn cũng có chút trưởng thành.
...
"Chít chít!"
Con chồn bị Dương Bách Xuyên nhìn chòng chọc, giơ tay đòi đồ. Nó chớp mắt trông như trẻ con chực khóc, cực kỳ đáng thương.
Nhưng tên họ Dương nào đó hiểu rõ con chồn, biết sở trường của nó là diễn kịch, giả bộ đáng thương. Trước đây mỗi lần gây họa nó đều dùng chiêu này để đối phó với Dương Bách Xuyên, lần nào cũng hữu dụng, thường thì Dương Bách Xuyên không trừng phạt nó.
Nhưng lần này Dương Bách Xuyên không trừng phạt con chồn mà đòi quả gai, cho nên hắn phớt lờ con chồn giả vờ đáng thương, trừng mắt nói: "Lấy ra, đừng để ta đích thân ra tay!"
Tên họ Dương nào đó trắng trợn đe dọa, con chồn biết không thể thoát được. Nó kêu chít chít há miệng ra, ánh sáng lóe lên, phun ra một quả gai màu trắng sữa vào lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.
Trái cây màu trắng sữa thơm ngào ngạt khiến người ta không kìm được nuốt nước miếng. Bởi vì trước đó chiến đấu luôn căng thẳng thần kinh nên không cảm nhận được. Lúc này sau khi bình tĩnh lại, Dương Bách Xuyên nhìn quả gai mà không nhịn được nuốt nước miếng, há miệng cắn.
Quả gai vừa vào miệng lập tức tan ra, hóa thành một dòng khí nóng truyền khắp người.
Dương Bách Xuyên chấn động cả người, trong lòng mừng rỡ.
Hắn phát hiện trong quả gai không có nhiều linh khí cho lắm, nhưng có tới 99% là sức mạnh thần hồn. Sau khi quả gai vào bụng, nguyên anh trong đan điền thôn phệ, tức thì hắn cảm thấy sức mạnh của nguyên thần tăng lên không ít.
Nguyên anh là trung tâm chuyển hóa tất cả năng lượng. Khi nguyên thần vào nguyên anh, nếu linh khí bị nguyên anh luyện hóa thì sẽ chuyển thành chân khí. Nhưng lần này, sau khi năng lượng trong quả gai bị nguyên anh thôn phệ và luyện hóa lại làm cho sức mạnh của nguyên thần gia tăng một chút.
Sức mạnh của nguyên thần là sức mạnh thần hồn, vô cùng nhạy cảm. Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ nguyên thần mạnh thêm một phần.
Phát hiện này khiến hắn mừng như điên.
Trên thế gian linh khí là nguồn năng lượng nhiều nhất, người tu chân cũng chủ yếu lấy linh khí nâng cao tu vi.
Trái lại, năng lượng thần hồn cực ít, nhất là thiên tài địa bảo có thể nâng cao sức mạnh thần hồn, tăng cường nguyên thần không phải không có mà là vô cùng ít ỏi. Vì vậy, đan dược hoặc thiên tài địa bảo có thể nâng cao sức mạnh thần hồn thường có giá trên trời, thậm chí còn dẫn đến một trận đại chiến.