Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Hầu Đậu Đậu muốn tiến lên nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn lại nói: “Đừng xông lên vội, sự sắp xếp của những bộ xương cốt này nhìn qua rất có quy luật, có thể sự xuất hiện ở đại điện này tất nhiên không đơn giản.” 

 Hầu Đậu Đậu vừa nghe vậy thì dừng bước, dù sao Dương Bách Xuyên nói cái gì thì nó sẽ tin cái đó. 

 Nó cũng biết Dương Bách Xuyên hiểu biết nhiều hơn ai hết, ở trong lòng Hầu Đậu Đậu chỉ luôn luôn có một sự tín nhiệm và sự sùng bái mù quáng đối với Dương Bách Xuyên. 

 Về phần Trịnh Bân Bân, từ sau khi dung hợp luyện hóa truyền thừa của tổ tiên, trong đầu cũng có thêm rất nhiều kiến thức, cho dù Dương Bách Xuyên không nói thì nàng ta cũng có thể nhìn ra một vài thứ. 

 Nhưng cũng không hơn, ngay lập tức, Trịnh Bân Bân và Hầu Đậu Đậu nhìn về phía Dương Bách Xuyên, chờ Dương Bách Xuyên quyết định. 

 Trong chớp mắt thì Dương Bách Xuyên thật sự cũng nhìn không ra được manh mối gì, ngay lúc vừa định hỏi sư phụ Vân Thiên Tà thì đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng kêu. 

 “Chi Chi~” 

 Dương Bách Xuyên nghe được tiếng kêu này thì cả người đột nhiên run lên, tiếng kêu này chẳng phải là tiếng của chồn nhỏ sao? 

 “Chồn nhỏ lão đại.” Hầu Đậu Đậu có vẻ còn kích động kêu to hơn cả Dương Bách Xuyên. 

 Lần này, mục đích của bọn họ tới đây chủ yếu là muốn tìm chồn nhỏ và Tiểu Phượng Hoàng. 

 Bây giờ... Tiếng kêu quen thuộc vang lên, bảo sao Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu lại khôbg vui mừng cho được. 

 “Chi chi chi chi chi...” 

 Ngay sau đó tiếng kêu của chồn nhỏ càng kích động vang lên. 

 Sắc mặt Dương Bách Xuyên thì càng ngày càng trầm, ánh mắt đặt ở vị trí trung tâm của đại điện. 

 Hầu Đậu Đậu có vẻ tương đối thẳng thắn, trực tiếp mắng: “Đồ tạp chủng Hóa Thê Lương, chắc chắn phải chém hắn ta.” 

 Trong mắt Trịnh Bân Bân tỏ rõ vẻ kỳ quái, nàng ta chỉ nghe thấy tiếng kêu chi chi vang lên trong đại điện trống rỗng nhưng vẫn không nghe ra đó là tiếng gì, càng không thấy có sinh vật nào ở phía đó. 

 Thế nhưng Trịnh Bân Bân thấy Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu dường như đều có thể nghe hiểu tiếng kêu này, hơn nữa sắc mặt còn tức giận nhìn về phía trung tâm đại điện, có điều Trịnh Bân Bân nhìn thế nào cũng không thấy gì ở trung tâm đại điện. 

 Chỉ có Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu biết tiếng kêu chi chi của chồn nhỏ ám chỉ điều gì, bởi cả hai đều là người thân của chồn nhỏ. 

 Từ trước tới giờ Dương Bách Xuyên vẫn coi chồn nhỏ như người thân của mình, Hầu Đậu Đậu còn là bạn thân chơi với chồn nhỏ từ nhỏ, dĩ nhiên hiểu được tiếng kêu của nó. 

 Tiếng kêu của chồn nhỏ đang văng vẳng bên tai Dương Bách Xuyên... 

 Qua hơn mười phút, tiếng kêu của chồn nhỏ mới ngừng lại, mà hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ lên nói: “Chồn nhỏ, tạm thời các ngươi hãy nhẫn nại, bọn ta sẽ cứu các ngươi ra.” 

 “Chi chi ~” Chồn nhỏ kêu lên chi chi để đáp lại. 

 Đại điện chìm trong yên lặng, nhưng cuối cùng Trịnh Bân Bân vẫn không nhịn được hỏi: “Vân Tử, tiếng kêu đó là của chồn nhỏ mà ngươi nói sao? Có chuyện gì vậy? Tại sao ta không thấy gì?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement