Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Chẳng phải lão già đã nói,  m Dương Xà là rắn lưỡng tính hiếm thấy đấy à, yêu đan có thể dùng để luyện chế đan Hợp Hoan, ngay cả thần tiên cũng phải trúng chiêu, giữ lại yêu đan của  m Dương Xà để luyện chế thành đan Hợp Hoan, sau này mình không cần thì lấy ra hố người khác một vố cũng khá hay, he he.  

 

Sau khi thu hồi yêu đan của  m Dương Xà, Dương Bách Xuyên nhìn thi thể bị hắn chém thành hai nửa ở dưới chân, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, đá đá hai phát rồi đi ra khỏi sơn động.  

 

Lúc này hắn cảm thấy khắp người càng ngày càng khô nóng, lại vận chuyển chân khí cố gắng áp chế lại, nhưng cũng vô dụng.  

 

"Thằng nhóc thối, ta đã nói loại dâm độc này thâm nhập nguyên thần rồi mà, dù chân khí của con có mạnh đến đâu thì cũng vô dụng thôi, có sẵn giải dược nơi đó rồi sao không giải độc đi. Đừng bảo vi sư không nhắc nhở con, càng để lâu càng khó giải độc, đừng nói chính con mà ngay cả ba đại mỹ nữ cũng khó giữ tính mạng ấy chứ, không giải độc thì nguyên thần sẽ bị thiêu đốt, ừm, chính là vậy đó.  

 

Cũng đừng có hy vọng vi sư sẽ hao phí lực lượng thần hồn để giải độc cho mấy đứa, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta, mà có quấy rầy thì ta cũng không để ý tới con đâu..."  

 

Tiếng lải nhải của Vân Thiên Tà dần dần im bặt.  

 

"Ê ê ê, lão già chết tiệt, người... người người người mau quay lại..."  

 

Gào to mấy tiếng liên tiếp nhưng đều là đá chìm đáy biển.  

 

Dương Bách Xuyên vô cùng sầu não.  

 

"Tạo nghiệp mà, sao ta lại bái một sư phụ như vậy chứ..."  

 

Giờ phút này ba người phụ nữ đang nằm trên tảng đá rõ ràng đã mất đi ý thức, tiếng “ưm ưm” càng ngày càng dồn dập, người nào đó họ Dương vừa mới khôi phục được một chút sức lực nghe vậy thân thể lại mềm nhũn cả ra.  

 

Toàn thân nóng ran lên, cơn nóng lúc này phát ra từ nguyên thần.  

 

Lúc này hắn ý thức được, hình như lão già không nói dối, để càng lâu càng khó giải độc, nguyên thần sẽ tự bốc cháy, đến lúc đó chỉ còn lại một con đường chết.  

 

Nhìn ba đại mỹ nữ trần truồng nằm trên tảng đá lớn, toàn thân bọn họ đỏ bừng, chính là dấu hiệu nguyên thần đang nóng lên.  

 

Người nào đó họ Dương nuốt nước miếng ừng ực, nhưng hắn không dám.  

 

Ngô Mặc Thu thì không nói làm gì, nàng là người một nhà, có bảo gì thì cũng nghe lời răm rắp.  

 

Diệp Vô Tâm lại có tình có nghĩa với mình, hắn có thể cảm nhận được, mà chính hắn cũng có tình cảm với Diệp Vô Tâm, hơn trăm năm trước đã có rồi, chỉ là hai người bọn họ vẫn chưa đâm thủng một tầng giấy mỏng mà thôi.  

 

Hạ Thiền thì lại khác, chỉ là sư tỷ “hời” mà hắn mới quen chưa được bao lâu. Dương Bách Xuyên nhìn ra được, Hạ Thiền là một nữ tử rất quyết đoán, nhỡ đâu ấy ấy với nàng xong... Người nào đó họ Dương không dám đảm bảo nàng sẽ làm gì sau khi tỉnh lại nữa.  

 

Nhưng lùi lại một bước mà nói, giờ phút này ba người bọn họ đều trong trạng thái mất ý thức, như vậy... chẳng phải là hắn đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?  

 

Tuy rằng người nào đó họ Dương thích người đẹp nhưng hắn chưa từng làm ra những chuyện kiểu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.  

 

Hơn nữa, trong một lần gặp được ba đại mỹ nữ xinh đẹp tựa thiên tiên, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế.  

Chính hắn cũng theo thời gian dần trôi, dục vọng trong lòng càng lúc càng lớn, cơ thể hắn như muốn nổ tung vậy.  

 

 

Hắn khổ mà không nói nên lời, trong lòng thầm nguyền rủa sư phụ Vân Thiên Tà một trăm lần, nhưng lão già không thèm đáp lại, có thể là do ông đã chặn liên lạc từ hắn.  

 

 

Làm sao bây giờ?  

 

 

Dương Bách Xuyên dậm chân.  

 

 

Nếu cứ tiếp tục kì kèo, bốn người bọn họ sẽ toi mất.  

 

 

Trong một giây phút, người nào đó họ Dương nhìn ba đại mỹ nhân trần truồng nằm trên tảng đá lớn, gầm lên một tiếng như dã thú rồi lao thẳng đến.  

 

 

Trong lòng tự thôi miên bản thân: "Ta là vì cứu người, ta là vì cứu người..." 

 

Advertisement
';
Advertisement