Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà. Viên Kim Phượng không dám nhìn Dương Bách Xuyên, cúi đầu đi bên cạnh anh, nhủ thầm trong bụng: "Cậu ấy chỉ là một thằng nhóc, sao mình lại sợ bị cậu ấy nhìn chứ? Không được sợ! Chỉ cần cậu ấy không sợ mình khắc cậu ấy, thì bưng trà rót nước cho cậu ấy cũng có sao đâu? Cũng đâu phải làm chuyện kia..."
Nghĩ đến đây, Viên Kim Phượng cảm thấy lòng rối như tơ vò.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn Viên Kim Phượng thì thấy mặt cô ấy đỏ bừng. Anh không kìm được vui vẻ, thuận miệng hỏi: "Chị Kim Phượng, chị uống canh cá Rồng có hiệu quả gì không?"
"Hả?" Bị câu hỏi Dương Bách Xuyên kéo về thực tại, Viên Kim Phượng "hả" một tiếng rồi mới trả lời: "Chị đang định nói với cậu chuyện này đây. Sáng nay chị thấy toàn thân bị tróc da, ban đầu chị sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện đã mọc da mới thay thế. Sau khi tắm, da toàn thân đều..."
Khi nói đến đây, Viên Kim Phượng bỗng thấy Dương Bách Xuyên nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc này cô ấy mới nhận ra hình như mình đã nói nhiều.
Cô ấy thầm phỉ nhổ bản thân: "Sao mình lại nhắc đến tắm rửa với cậu ấy làm gì? Ngại chết mất!"
Cô ấy ho khan vài tiếng để giảm bớt lúng túng rồi vội vàng đánh trống lảng: "Nói chung là da chị đã tốt hơn nhiều, chị cảm thấy mình giống như thiếu nữ mười tám vậy. Còn nữa, ba chị cũng uống một bát canh cá, sáng nay không bị ho, ông ấy còn nói là bệnh hen suyễn không phát tác."
Khi nhắc đến mấy chuyện vui này, vẻ mặt Viên Kim Phượng tràn đầy chân thành, cô ấy nghiêm túc nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Nhóc Xuyên, cảm ơn cậu."
"Ha ha, chị Kim Phượng khách sáo quá, em cũng rất vui vì có thể giúp chị. Hồi em và em gái em đi học, nếu không có một nghìn tệ chị đưa cho thì chưa biết chừng bà nội sẽ không cho em gái em đi học, tính kỹ ra thì em phải cảm ơn chị mới phải. Sau này chúng ta là người một nhà, chị đừng khách sáo."
"Người một nhà?" Viên Kim Phượng sửng sốt hỏi.
"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên nói sai, vội vàng chữa cháy: "Ý em là chúng ta giống như người một nhà, ha ha!"
Không hiểu sao Viên Kim Phượng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Nhóc Xuyên đến đấy à?" Lúc này Miêu Thúy Hoa ở trong phòng khách trông thấy Dương Bách Xuyên tới, bèn tiến đến tươi cười chào hỏi.
"Dì ơi, hôm nay cháu sẽ châm cứu chữa trị chân cho dì." Dương Bách Xuyên đi tới, mỉm cười lên tiếng.
"Vất vả cho nhóc Xuyên rồi, hôm nay dì cảm thấy chân tê tê ngứa ngứa, chân đã có cảm giác rồi. Cảm ơn cháu!" Miêu Thúy Hoa cảm ơn.
"Thưa dì, đây là việc cháu nên làm. Chúng ta bắt đầu thôi."
"Được!"
...
Dương Bách Xuyên mở hộp châm cứu ra, lục tìm trong đầu truyền thừa liên quan đến châm cứu mà sư phụ truyền dạy.
Hễ là truyền thừa y thuật được vị Tản Tiên đỉnh cấp đã vượt qua mười hai kiếp nạn như sư phụ anh sưu tầm, thì đều là y thuật có giá trị.