Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Bộ tộc Hải Yêu ta không phải là Yêu tộc trên đất liền, coi trọng nhất là thành tín, đương nhiên sẽ không nuốt lời, hơn nữa đạo hữu còn có ơn cứu mạng với Tiểu Quy, làm sao ta dám lừa gạt đạo hữu, không dám không dám.”  

 

 

Đối mặt với ánh mắt không có ý tốt của Dương Bách Xuyên, rùa con Long Quy nói chuyện thôi cũng run cầm cập.  

 

Dương Bách Xuyên cười gian trá, hắn tiện tay nhận lấy ba hộp ngọc lớn chừng lòng bàn tay, mở ra xem thử, quả nhiên bên trong là hoa Hải Hồn, hoa Hải Hồn có màu lam, hơi lóe lên ánh sáng, trông rất đẹp mắt, lực lượng thần hồn thuần khiết được tản ra từ ba cái hộp.  

 

Hắn không khách khí thu lại ba gốc hoa Hải Hồn, Dương Bách Xuyên nhìn Long Quy cười nói: “Không tệ, tiểu Long Quy là một chú rùa rất giữ chữ tín, có tiền đồ, còn thứ gì hay ho không, cho ta mở mang kiến thức một chút?”  

 

Tiểu Long Quy do dự một chút, nó nhìn Dương Bách Xuyên nhỏ tiếng nói: “Đạo hữu, Tiểu Quy là bộ tộc Long Quy không phải là rùa.” Nó mạnh dạn sửa lại lời của Dương Bách Xuyên, dưới biển sâu Long Quy có địa vị huyết mạch cao quý, không giống như loài rùa cấp thấp.  

 

Vì thế, liên quan tới đẳng cấp chủng tộc, Tiểu Long Quy nhất định phải sửa cho đúng.  

 

“Khác chỗ nào, dù sao thì đều là rùa, gọi ngươi rùa con chỉ là một cách xưng hô, không cần phải để ý tới những chuyện nhỏ như vậy, mau nói đi, ngươi còn đồ chơi gì hay ho không, cho ta xem thử một chút?” Ánh mắt thèm khát của Dương Bách Xuyên nhìn đồ vật trên người rùa con, Long Quy có thể lấy ra hoa Hải Hồn thì chắc chắn sẽ còn những bảo vật khác.  

 

Nghe nói Hải Yêu rất giàu có, không lợi dụng ơn cứu mạng, bắt nạt nó một chút thì đâu phải phong cách của Dương Bách Xuyên.  

 

“Không phải đâu đạo hữu, rùa có rất nhiều loại, trong đó Long Quy chúng ta là cao quý nhất, thế nên ngươi không thể gọi ta là rùa con được, gọi là Tiểu Long Quy thì thích hợp hơn.” Tiểu Long Quy tiếp tục nắn chỉnh.  

 

“Rồi, rồi, rùa con.” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói.  

 

“Là Tiểu Long Quy...”  

 

“Mẹ nó, ngươi có phiền không thế, ngươi chính là một con rùa ba nghìn tuổi, ta nói rùa con chính là rùa con, có ý kiến gì không?” Dương Bách Xuyên nổi đóa.  

 

“Không...không có ý kiến ~” Tiểu Long Quy tủi thân, bị Dương Bách Xuyên quát cho phát khóc.  

 

“Vậy có phải hơn không, đàn ông mà dài dòng còn ra bộ dáng gì nữa, còn thứ đồ gì thì mau lấy ra đi?” Dương Bách Xuyên bắt đầu dở trò tống tiền trẻ con, mặc dù trong lòng kêu gào áy náy nhưng hắn vẫn tự an ủi mình, đây là một con rùa ba nghìn tuổi, không phải là một đứa trẻ bình thường, bắt nạt nó một chút cũng không sao cả. Nói thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng mà đúng không.  

 

Được rồi, dưới sự đe dọa của Dương Bách Xuyên, rùa con có giận cũng không dám nói gì, bởi vì người trước mặt nó đã giết chết hổ Xích Lân, trong mắt của rùa con thì Dương Bách Xuyên còn đáng sợ hơn cả hoang thú kia.  

 

Sau đó, rùa con phất tay lên, một đống thiên tài địa bảo dưới biển chất thành núi nhỏ, xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.  

 

“Mẹ nó ~”  

 

Dương Bách Xuyên hít lạnh.  

 

Hắn nhìn đống thiên tài địa bảo này mà chảy cả nước miếng.  

 

Trong nháy mắt, hắn đã nhìn thấy hơn mười loại linh dược trân quý được ghi chép lại trong điển tịch tu chân, còn có rất nhiều loại mà hắn cũng không biết tên, nhưng từ linh khí cường đại đang phát ra, hắn đoán đây đều là những đồ tốt.  

 

Trái cây dưới biển tràn ngập mùi thơm, tinh thạch đủ loại màu sắc, nhiên liệu dùng để luyện đan luyện khí đều có.  

 

Sương sương trong đống thiên tài địa bảo này, hắn có thể gom đủ vật liệu để luyện chế ra năm đến sáu đan dược cao cấp.  

Nhất thời, Dương Bách Xuyên phải nhìn rùa con bằng một ánh mắt khác.  

 

 

Dương Bách Xuyên phất tay lên, thu toàn bộ thiên tài địa bảo cất vào trong nhẫn.  

 

 

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn rùa con như phát ra ánh sáng, giọng điệu thân thiết nói: “Rùa con, nhà ngươi giàu nhỉ ~”  

 

 

Đây là lần đầu rùa con ngây thơ ra khỏi biển để rèn luyện, chưa từng nghe qua câu lòng người hiểm ác.  

 

 

Được Dương Bách Xuyên khen ngợi một câu, trong mắt nó lập tức lộ ra vẻ đắc ý nói: “Còn phải nói, từ sau khi Chân Long biến mất, tộc Long Quy chúng ta chính là bá chủ của một vùng Hải Vực, mấy thứ này nhà ta còn rất nhiều.”  

 

 

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì suýt nữa đã nhảy dựng lên, hắn đi qua thân thiết bá vai rùa con, vẻ mặt thành thật nói: “Rùa con, ngươi xem, ngươi đó, nếu ta đoán không nhầm thì đây là lần đầu tiên tới đất liền để rèn luyện đúng không?”  

 

 

“Đúng thế, lần này ra ngoài ta đi cùng với mấy ca ca tỷ tỷ ở trong tộc, ai mà biết sau khi vào bí cảnh Thao Thiết thì bị thất lạc, đúng là lần đầu tới đất liền.” Tính cách của rùa con rất giống với vẻ bề ngoài năm – sáu tuổi của nó, đơn thuần không có phòng bị.   

Advertisement
';
Advertisement