Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Nàng gần như không nhìn rõ quá trình Dương Bách Xuyên ra tay, nhưng...  

 

Ầm ầm...  

 

Từng tiếng ầm nối tiếp vang lên, mười ba con hung thú đều ngã xuống, run rẩy trên mặt đất.  

 

Diệp Vô Tâm sốc!  

 

"Đừng ngây ra nữa, mau tới đây, chúng ta đi thôi." Dương Bách Xuyên hét lên gọi Diệp Vô Tâm, Diệp Vô Tâm mới sực tỉnh.  

 

"Ờ ờ ờ, ta đến... đến đây."  

 

...  

 

Chưa đầy ba hơi thở, mười ba con hung thú đã bị Dương Bách Xuyên giết chết, thân thể to lớn đổ trên mặt đất.  

  Advertisement

Quan Thiên Ngạo hít sâu một hơi, khóe miệng giần giật. Giết mười ba con hung thú không tính là gì, dù sao những con hung thú này có trí tuệ không cao, không phải yêu tu, hơn nữa thực lực không vượt quá cảnh giới Phân Thần. Đổi lại là hắn ta thì hắn ta cũng có thể làm được.  

 

Nhưng... hắn ta không thể đánh nhẹ nhàng như Dương Bách Xuyên, giết mười ba con hung thú như giết gà giết vịt. Điều quan trọng nhất là thời gian, Dương Bách Xuyên chỉ dùng thời gian chưa đầy ba hơi thở.  

 

Quan Thiên Ngạo nhẩm tính, nếu là hắn ta thì cần ít nhất thời gian mười hơi thở, vả lại phải dùng tới Cửu  m Huyền Thiên Thủ. Như vậy... càng không thể giữ lại Dương Bách Xuyên, sau khi tiến vào bí cảnh nhất định phải giết đối phương. Quan Thiên Ngạo thầm nghĩ trong lòng.  

 

Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm dưới núi, ánh mắt bốc lửa.  

 

Lúc này, tên Lâu Mãn thần kinh thô còn chậc lưỡi nói: "Quan thiếu gia, thực lực của tên khốn Dương Bách Xuyên này quá mạnh, chưa tới ba hơi thở đã đánh bại mười ba con hung thú, đúng là quái thai. Nếu là ngươi, ngươi cần bao lâu?"  

 

"Ngươi lo nhiều quá đấy, muốn rửa nhục trước hay là muốn vào bí cảnh? Tiêu diệt Dương Bách Xuyên mới là chuyện quan trọng." Nói xong Quan Thiên Ngạo lạnh lùng lườm Lâu Mãn rồi xoay người rời đi.  

 

Lâu Mãn rùng mình, vội vàng đi theo.  

 

Sau khi Cung Thủ dãy Vân Vụ nhìn thấy Dương Bách Xuyên chém giết mười ba con hung thú, trong mắt đong đầy kinh hãi. Sau đó y nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng đi lên núi.  

 

Huynh đệ song sinh Thạch Sơn và Thạch Thủy của Song Thiên Môn cũng để lộ ánh mắt vô cùng thán phục. Đương nhiên là bọn họ biết việc giết mười ba con yêu thú trong thời gian ba hơi thở nói lên điều gì.  

 

Lão nhị Thạch Thủy mặt lạnh như tiền đột nhiên lên tiếng: "Sau khi vào trong bí cảnh, chúng ta có thể bày tỏ thiện ý với Dương Bách Xuyên, có thể kết bạn thì kết bạn, không thể kết bạn thì cũng không thể làm kẻ địch."  

 

Lão đại Thạch Sơn trông như phật Di Lặc cười ha ha: "Được!"  

 

Hai huynh đệ cũng lập tức lên núi.  

 

Trong đôi mắt đẹp của Hạ Thiền cũng lóe lên tia sáng. Nàng nhìn Dương Bách Xuyên cách mấy chục mét, mỉm cười nói một mình: "Xem ra mình đã đánh giá thấp sư đệ rồi, nói không chừng hắn không có bí bảo trong người nhưng vẫn có thể bình yên vô sự trong bí cảnh. Có khi mình còn phải dựa vào hắn nữa kìa."  

 

...  

 

Dương Bách Xuyên không biết việc mình ra tay đã làm cho sáu thiên tài chấn động. Sau khi Diệp Vô Tâm đuổi kịp, hắn vẫn bảo nàng đi theo mình, hai người nhanh chóng lên núi.  

 

Trên đường đi, bọn họ gặp phải ba bốn đợt hung thú tấn công, nhưng đều tiêu diệt hết. Ba canh giờ sau, bảy người lần lượt lên tới đỉnh núi.  

 

Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm là nhóm cuối cùng leo lên đỉnh núi.  

 

Khi tới nơi, hai người phát hiện trên đỉnh núi đã có hơn mười người chặn trước mặt bọn họ.  

 

Nói một chính xác thì không phải người, mà là yêu tu.  

Yêu tu đã hóa hình.  

 

 

Tròn mười hai yêu tu, tất cả đều đã hóa hình.  

 

 

Rõ ràng là yêu tu chặn đường.  

 

 

Trong cảm giác, chỉ có bốn yêu tu mang khí tức của đại yêu ngũ chuyển, thực lực tương đương cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn của Nhân tộc, những yêu tu còn lại đều là Xuất Khiếu trung hậu kỳ.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement