Cha con Dương Bách Xuyên gặp nhau, không để ý thời gian đã nói chuyện cả một đêm, sáng sớm hôm sau, vẫn là Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên không đợi nổi nữa, bọn họ đi từ lầu hai xuống, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai cha con.
Sau khi trao đổi một hồi, tất cả quyết định đi tới khu cấm núi Giao Trì ở phía Nam trước, bố trí trận pháp mới cho Vân Môn, dù sao thì cũng là vị an nguy của mấy trăm đệ tử.
Mà Dương Quốc Trung cũng muốn gặp con gái Dương San San, cả hai bé Đoàn Đoàn và Viên Viên của Dương Bách Xuyên, đương nhiên còn có cháu ngoại Tiểu Mạn Mạn.
Dương Quốc Trung thầm nghĩ, sau khi gặp mặt tất cả người thân, ông sẽ đi tới Nghiêm gia, nếu như không cứu được vợ ra ngoài thì sẽ chết ở trong cấm địa.
Đương nhiên, ông sẽ không nói cho Dương Bách Xuyên biết suy nghĩ của mình.
Về phần Dương Bách Xuyên, hắn tự có cách riêng của mình, trở về cấm địa ở phía Nam khôi phục lại truyền tống trận, đợi bố trị trận pháp phòng ngự cho Vân Môn xong, hắn sẽ đi Nghiêm gia để cứu mẹ.
Advertisement
Hai cha con đều không muốn người còn lại lo lắng, bọn họ đều muốn tự mình đi.
Dương Vấn Thiên đã đồng ý đi khôi phục trận pháp, ông cười nói, dù cho không có quan hệ với Mạnh Trường Thanh, chỉ riêng chuyện Dương Bách Xuyên là con trai của đệ tử mình, ông cũng sẽ không bỏ mặc.
Dương Bách Xuyên nhìn Dương Vấn Thiên bằng ánh mắt biết ơn, nếu không có ông thì sợ là cha của hắn đã không còn.
Sau khi Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh bước từ lầu hai xuống, Dương Bách Xuyên cung kính hành lễ với Dương Vấn Thiên: “Dương Bách Xuyên bái kiến sư công, cảm tạ ơn cứu mạng của sư công với phụ thân.”
“Được rồi, được rồi, đứa trẻ ngoan, mau mau đứng dậy.” Mạnh Trường Thanh đã nói cho Dương Vấn Thiên biết mối quan hệ giữa Dương Quốc Trung và Dương Bách Xuyên, lão cũng rất vui vì đồ đệ của mình có thể gặp lại đứa con trai của mình.
Mà Dương Bách Xuyên vẫn giữ lễ lạy Dương Vấn Thiên ba cái, mặc dù hắn từng đồng ý với sư phụ, hắn sẽ không tùy tiện quỳ gối, nhưng đối với vị sư công này, hắn thật sự biết ơn ông, trong lòng hắn, vị trí của cha mẹ là không thể nào thay thế, người cứu mạng cha hắn đáng được kính trọng, bái tạ.
Mạnh Trường Thanh đã nói qua câu chuyện của Dương Bách Xuyên, Dương Vấn Thiên lại càng thích Dương Bách Xuyên hơn, dù sao thì đây cũng là đồ tôn của mình, như vậy thì vai vế của ông sẽ cao hơn Mạnh Trường Thanh một bậc.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Dương Vấn Thiên càng trở nên vui vẻ.
Mặc dù, ông và Mạnh Trường Thanh tình bạn tôn trọng lẫn nhau, nhưng tính cách của hai người cũng không hợp, sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến cho Dương Vấn Thiên cao hơn Mạnh Trường Thanh một bối phận.
Nhìn dáng vẻ buồn bực của Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên lại muốn cười.
...
Sau khi bốn người bước ra khỏi tháp chín lầu, bọn họ quyết định đi thẳng tới vùng cấm phía Nam, còn về cấm túc Dương Quốc Trung, hiện tại đã bị Dương Vấn Thiên trực tiếp bỏ quên, cho Nghiêm gia một lời giải thích, một câu đã đẩy hết cho gia chủ Dương gia, dù sao thì đây cũng là vấn đề thể diện của Nghiêm gia, sau khi lão thái quân ra tay, tạm thời Nghiêm gia sẽ không làm ầm ĩ.
Tới Dương gia, Dương Bách Xuyên cố ý hỏi Dương Vấn Thiên: “Sư công, người không làm gì Nghiêm gia, bọn họ sẽ không tới gây rắc rối chứ?”
Dương Vấn Thiên cười haha: “Nhóc con, sư công biết tâm tư của ngươi, ngươi yên tâm, Dương gia chúng ta cũng không yếu như vậy, nếu như Nghiêm gia thật sự muốn làm tới, bọn họ cũng không có lợi lộc gì.
Hôm qua, hai huynh đệ Nghiêm gia la hét muốn xông vào tháp chín tầng của Dương gia, cho dù bọn họ có muốn xông vào thì cũng không có lá gan đó, huống cho trận pháp của sư công ngươi vẫn còn đó, bọn họ có thể vào được hay sao? Cho dù vào được, hắc hắc, dưới tháp chín tầng còn có một vị lão tổ tông, đây chính là bí mật của Dương gia, rất ít người biết được.
Hơn nữa, cha ngươi là đồ đệ của ta, ta không quan tâm mà được sao? Thật ra, nếu không phải nể mặt lão thái quân, Dương gia và Nghiêm gia sớm đã đánh nhau rồi, thông gia...đã cách xa mấy trăm năm rồi, quan hệ giữa hai nhà đã sớm phai nhạt.
Nói cho ngươi thêm một bí mật, cha ngươi hay thậm chí là ngươi, còn cả rất nhiều người ở Trung Quốc, thật ra các người đều là con cháu Dương gia, tổ tiên đã ghi chép lại, thế hệ trước của Dương gia, sau khi tới Trung Quốc thì không trở lại nữa.
Mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, quan hệ huyết mạch cũng đã nhạt dần, nhưng Dương gia ở Trung Quốc và Sơn Hải Giới chúng ta đều có chung một nguồn cội, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao năm đó ta lại thu nhận cha ngươi làm đồ đệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!