Tiêu hao cả một đêm, mặc dù không có chém giết nhưng hao phí tinh thần và chân khí quá mức khiến cả năm người đều có cảm giác kiệt sức.
Bọn họ vẫn ở trong sơn cốc như trước, sau khi tùy tiện tìm một nơi bằng phẳng, mỗi người tự ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.
Chẳng qua vừa mới nhắm mắt lại, còn chưa nhập định thì mặt đất đột nhiên lại run rẩy, ngay sau đó hai bên sơn cốc bắt đầu vang lên tiếng cát chảy ‘rào rào’.
Giờ phút này, sắc mặt năm người vô cùng khó coi, Thiết Hùng chửi bới: “Tiên sư bà nội nó, lại xuất hiện thứ gì nữa?”
Khóe mắt Dương Bách Xuyên nhảy lên, đột nhiên hắn thấy cách đó không xa có một con sâu màu trắng sữa chui ra từ cát, nó to bằng đầu ngón tay, phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng sáng sớm.
Lúc này Bạch Tiểu Sinh cũng hoảng hốt kêu lên: "Hình như là Rết sa mạc.”
"Đáng chết, chúng ta xông vào Trùng cốc rồi." Hoa Liễu Tường nguyền rủa.
Trịnh Bân Bân lấy bình đan dược ra đổ ngược, bên trong trống rỗng.
Advertisement
"Lần này rắc rối lớn rồi, đan Chân Khí đã dùng hết, kế tiếp chúng ta phải liều mạng thôi." Không liều mạng không được, Rết sa mạc là một quần thể khổng lồ, lúc này hai bên sơn cốc của bọn họ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, báo hiệu xuất hiện số lượng Rết sa mạc kinh người.
Chân khí trong cơ thể năm người đều tiêu hao bảy tám phần, lúc này lại xuất hiện Rết sa mạc, đây là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết mà.
Rõ ràng mấy con rết màu trắng này không dễ chọc, quả thật khiến sắc mặt mấy người vô cùng khó coi.
"Lão... Lão đạo, làm sao bây giờ?” Thiết Hùng lắp bắp hỏi.
"Làm gỏi bọn chúng." Trịnh Bân Bân thốt lên, đến lúc này nàng ta cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.
Lão nhị Bạch Tiểu Sinh mở miệng: "Tuy đám Rết sa mạc này không thể phi hành giống Kiến bay nhưng lại có cực độc, mọi người nhớ cẩn thận, đến lúc này chỉ có thể liều mạng thôi.”
Dương Bách Xuyên nghe bọn họ nói chuyện, tuy trong lời nói đầy vẻ bất đắc dĩ nhưng không hề sợ hãi chút nào, chứng tỏ nhìn bên ngoài thì giống như đang cạn kiệt chân khí chứ thật ra mỗi người còn có lá bài tẩy chưa lật.
Nói cho cùng, đối mặt với đàn Rết sa mạc số lượng khổng lồ, nếu thật sự liều mạng, Dương Bách Xuyên tin tưởng bốn người Trịnh Bân Bân vẫn sẽ có cách như trước.
Chẳng qua giờ phút này nhìn đám rết càng ngày càng tiến lại gần, tai Dương Bách Xuyên cũng hơi ngứa ngáy, trong đầu bỗng xẹt qua một tia chớp.
Chính là Linh trùng Nhân Diện vẫn luôn núp trong tai hắn, cảm giác ngứa ngáy là do nó đã tỉnh lại từ trong ngủ say.
Tính ra kể từ sau trận chiến ở thành Yêu Quang năm đó thì nó vẫn luôn chìm trong ngủ say, bởi vì quá nhỏ lại giấu trong tai nên thường ngày Dương Bách Xuyên không thể nhớ nổi.
Từ Yêu Quang thành đến bây giờ, linh trùng ngủ say mười ba năm, không nghĩ tới bây giờ đã tỉnh lại.
Nếu không phải tự nó tỉnh lại, Dương Bách Xuyên thật sự sẽ quên luôn rồi.
Trong lòng hắn khẽ động, thử giao tiếp với linh trùng, quả nhiên cảm nhận được dao động tinh thần đáp lại: "Nương, đói"
Lại là câu cửa miệng này, mỗi lần linh trùng câu thông với hắn đều nói câu đó.
Dương Bách Xuyên thả nó ra.
Linh trùng nhà hắn không phải là vật tầm thường, là Trùng vương biến dị, Linh trùng Nhân Diện, theo lời của lão đầu Vân Thiên Tà thì một đám linh trùng nhiều vô số kể chém giết rồi cắn nuốt lẫn nhau mới có thể sinh ra một thể dị chủng như vậy.
Là thứ quý hiếm trên thế gian.
Nói thật, về mặt lý thuyết, linh trùng là vua của mọi loại côn trùng trên đời, đương nhiên tính cả đám Rết sa mạc này.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện Trịnh Bân Bân bên cạnh bấm một ấn ký cổ quái, thoạt nhìn muốn thả đại chiêu liều mạng, những người khác cũng làm như thế, hắn biết huynh muội bốn người muốn thi triển đòn sát thủ đối phó đàn rết trước mắt.
Hắn biết bốn người có lá bài tẩy nhưng cũng nhìn ra được, bốn người Trịnh Bân Bân có thể giải quyết đàm rết nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Hiện giờ hắn và bốn người họ như châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu thực lực bốn người Trịnh Bân Bân bị tổn hại nhiều, về sau lại xuất hiện biến cố gì đó thì rất bất lợi với toàn bộ đội ngũ.