Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 “Gầm ~”  

 

 

“A~”  

 

Sau khi Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên thi triển Thần Hồn màu xanh lam, trực tiếp cắn trả lại Cửu Thú Thần Hồn hợp nhất của Từ Cơ Vũ, thiêu tan thành mây khói, biến thành hư vô trong tiếng kêu thê lương.  

 

Cây Cửu Thú Linh Bảo Trượng trong tay Từ Cơ Vũ  bay ra ngoài, bản thân bà ta cũng bị kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên chặt đứt làm đôi, vừa kêu lên một tiếng, thân thể lập tức bị kiếm chém thành hai nửa.  

 

Trong nháy mắt, Nguyên Anh uể oải không phấn chấn của Từ Cơ Vũ bỏ chạy, trực tiếp chạy trốn về phía đám mây mù phía sau.  

  Advertisement

Đối với lần này, Dương Bách Xuyên sao có thể không có chuẩn bị chứ?  

 

Lần thứ nhất đã để bốn Nguyên Anh chạy trốn, lần thứ hai sao mà hắn lại buông tha Nguyên Anh của Từ Cơ Vũ đi mới là lạ.  

 

Hắn gừ lạnh, dưới chân hắn xoay chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất trước lần nữa là ở trước mặt Nguyên Anh của Từ Cửu Vũ đang chạy trốn, không chút do dự vươn tay bắt lấy.  

 

Nếu Từ Cơ Vũ đã hận hắn thấu xương, vậy thì Dương Bách Xuyên sẽ không nhân từ nương tay, tiêu diệt Nguyên Anh của bà ta để loại trừ tai hoạ về sau.  

  Advertisement

Vào lúc này, trong mây mù truyền đến một tiếng xé gió giận dữ: “Tiểu bối ngươi dám, dừng tay.”  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, tay trái giơ kiếm Đồ Long lên lập tức chém về phía trước người mình, đồng thời tay phải không hề nương tay bóp lấy Nguyên Anh của Từ Cơ Vũ, đột nhiên dùng vừa dùng sức.  

 

“Bộp~” Nguyên Anh của Từ Cơ Vũ trực tiếp bị Dương Bách Xuyên bóp nát.  

 

“Lách cách.”  

 

Kiếm Đồ Long chém xuống, lại va chạm với một kiếm bay tới từ trong mây mù  

 

Có người chạy tới chém một kiếm xuống người hắn nhưng đã bị hắn lập tức đỡ lấy, chỉ là cánh tay hơi tê dại, Dương Bách Xuyên nhíu mày, cũng đã đoán ra đối phương là cường giả cảnh giới Xuất Khiếu.  

 

“Từ sư tỷ ~ A, tên tiểu bối này, ta muốn giết ngươi.”  

 

Ngay sau khi tay Dương Bách Xuyên bóp nát Nguyên Anh của Từ Cơ Vũ, giọng nói nổi giận trước đó giờ lại càng điên cuồng hơn.  

 

“Giết ~”  

 

Tiếng gầm giận dữ quay cuồng trong mây mù.  

 

Một chữ giết như sấm sét cuồn cuộn.  

 

Trong nháy mắt, một bóng dáng tương tự như lưu quang vọt ra từ trong đám mây mù.  

 

Dương Bách Xuyên đứng giữa lơ lửng giữa không trung, không hề sợ hãi, hắn nheo mắt nhìn rõ người tới, đó là một người trung niên tướng mạo tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc áo cẩm bào màu vàng đất, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí lao về phía hắn.  

 

Cổ kiếm trong tay đối phương có từng vết nứt toả ra hàn khí, thậm chí không gian xung quanh cũng tỏa ra sự lạnh lẽo.  

 

Đột nhiên một kiếm nhắm vào hắn, sức lực mỗi một chiêu đều dùng hết sức chém xuống Hoa Sơn.  

 

“Linh Bảo Tiên Thiên, thuộc tính hàn khí?” Dương Bách Xuyên nói thầm, sau đó giơ kiếm Đồ Long lên điều động toàn bộ kiếm khí Huyền Hoàng, trong lòng vừa động thì chân khí trong cơ thể cũng theo đó thúc giục dung hợp với thân kiếm Đồ Long.  

 

Trong cảm nhận của hắn, pháp khí của đối phương là Linh Bảo Tiên Thiên, trời sinh mang theo hàn khí chí âm, cách hơn mười thước, Dương Bách Xuyên cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh trong không gian phạm vi trăm mét đang giảm xuống, hắn không dám coi thường mà dùng toàn lực ứng chiến.  

 

Hơn nữa lúc này hắn phát hiện tu vi của người trung niên này chính cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ.  

 

Hắn cũng không ngờ Kình Thiên Môn thật sự có tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu toạ trấn.  

 

“Ầm Ầm ~”  

 

Hai thanh kiếm của hai người nối tiếp nhau.  

 

Một lạnh một nóng.  

 

Chí dương đối đầu với chí âm.  

Giữa không trung bộc phát tiếng chấn động ầm ầm, từng đợt gợn sóng vô hình lấy hai người làm trung tâm đang dồn dập bành trướng, trực tiếp truyền ra tầm năm sáu trăm mét mới tiêu tán.  

 

 

Một nửa số cây cỏ trong phạm vi này đã bị kiếm khí Huyền Hoàng của Dương Bách Xuyên làm thành phấn vụn.  

 

 

Mà một nửa còn lại hoàn toàn bị đóng băng dưới kiếm khí của người trung niên.  

 

 

Sau một chiêu giao chiến, hai người đồng thời rơi xuống đất, rút lui tạo ra khoảng cách ba mươi mét.  

 

 

“Răng Rắc ~”  

 

 

Sau một cơn gió nhẹ thổi qua, cỏ cây bị đóng băng bởi kiếm khí của người trung niên răng rắc vỡ nát.  

 

 

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn người trung niên kia, tay trái cầm kiếm Đồ Long của hắn khẽ run rẩy, trong lòng không khỏi sợ hãi khi đối mặt với cường giả trước mặt, ngược lại trong xương cốt còn rất hưng phấn, hắn thầm nói: “Cuối cùng cũng gặp được đối thủ có thể thử thực lực của mình rồi.”   

Advertisement
';
Advertisement