Quay đầu nhìn về phía núi linh đào.
“Là Vượng Tử à?”
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, tính ra trong thời gian Vượng Tử ngủ say đã tiến hóa không ít, từ năm đó được Phong Vân Thần Khuyển tức Phong Vân Dạ Lang ban cho một giọt máu thì đã ngủ say đến giờ, khoảng chừng mười ba năm rồi.
Mỗi lần anh vào kiểm tra thì nó đều đang ngủ say, vì việc này mà Triệu Nam đã oán giận anh không ít lần. Nếu không phải nhìn thấy Vượng Tử hô hấp bình thường thì có lẽ đã cho rằng xảy ra chuyện gì lớn, không ngờ cuối cùng cũng đã tỉnh lại, Dương Bách Xuyên đúng là nước mắt lưng tròng.
Advertisement
Vội vàng đi về phía núi linh đào.
Sau khi lên núi linh đào, nhìn thấy chị Mai cùng Tiểu Mạn Mạn đứng ở đỉnh núi, còn Vượng Tử quả nhiên đã tỉnh lại, lúc này trên người Vượng Tử có ánh kim lấp lánh, còn mọc ra một đôi cánh, xem ra đang từ từ lớn lên.
“Gâu gâu!”
Vượng Tử sủa từng tiếng, vô cùng đau cổ, trên lưng bỗng mọc ra một đôi cánh, đúng là phải trả giá đắt.
Bộ lông toàn thân tỏa ra ánh kim mềm mại, hơn nữa ánh kim và cánh chim xuất hiện khiến cho Vượng Tử đúng là có chút bóng dáng của Phong Vân Thần Khuyển năm đó.
Khí thế cũng cường đại không gì sánh được, dường như có khí tức yêu thú tứ chuyển.
Đây là thực lực có thể sánh với Nguyên Anh.
“Bác ạ.”
Tiểu Mạn Mạn thấy Dương Bách Xuyên đến thì chào hỏi, Dương Bách Xuyên đi qua sờ sờ đầu cô bé, hỏi chị Mai: “Chị Mai, Vượng Tử đã tỉnh bao lâu rồi?”
"Cũng chỉ một lát thôi, chị và Tiểu Mạn Mạn nghe thấy tiếng sủa nên tới đây, đã thấy Vượng Tử ở bên cạnh, tuyệt thật đấy!” Chị Mai cảm thán nói.
“Ngủ say tiến hóa mười ba năm, năm đó ở bí địa Trường Bạch, Vượng Tử được một giọt máu của Phong Vân Thần Khuyển, bây giờ xem ra mười ba năm ngủ say tiến hóa rất đáng giá.” Dương Bách Xuyên nhìn Vượng Tử, nói.
Ba người nhìn Vượng Tử trong sân, nhỏ giọng nói chuyện.
Ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng Vượng Tử cũng ngưng gầm gừ, mà cánh chim sau lưng nó cũng đã lớn xong, hai cánh mở ra khoảng ba thước, ánh kim lóe lên trên người cũng biến mất.
“Gâu!”
Vượng Tử bỗng sủa một tiếng dài, nhưng trong tiếng sủa dài này lại tràn ngập vui sướng.
Sau một khắc, chỉ thấy Vượng Tử đập cánh, bỗng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã ở độ cao trăm thước.
“Gâu…!”
Từng tiếng sủa dài vang vọng trong không gian bình Càn Khôn, mỗi lần Vượng Tử đập cánh thì đều biến mất, một giây sau lại xuất hiện cách đó khoảng vài trăm thước, Dương Bách Xuyên nhìn ra được tốc độ của Vượng Tử còn nhanh hơn anh dùng Thiên Nhai Công thần thông nhiều.
Cảnh tượng này khiến cho Dương Bách Xuyên mở to hai mắt, anh biết đây là thiên phú thần thông, đúng là khiến cho anh bất ngờ. Nhìn Vượng Tử bay lượn trên bầu trời, trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy vui mừng, chuyến đi Châu u lần này lại có thêm trợ lực rất lớn.
Không bao lâu Vượng Tử hạ xuống, bổ xô vào người Dương Bách Xuyên, lắc mình cái ánh kim lóe lên, đôi cánh sau lưng biến mất không thấy đâu, biến trở về bộ dáng ban đầu. Thân mật cọ tới cọ lui trên đùi Dương Bách Xuyên, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ử.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại hiểu Vượng Tử đang thể hiện cảm ơn.
Đáng tiếc là Vượng Tử không nói được, Dương Bách Xuyên cũng không hiểu chuyện này, theo lý thuyết thì yêu thú tứ chuyển có thể nói chuyện được, thế nhưng Vượng Tử lại chỉ biết kêu, dùng tinh thần để trò chuyện. Dương Bách Xuyên nghĩ ngày sau đi phố Sơn Cáp tìm anh em kết nghĩa Bạch Viên Bạch để hỏi, hẳn Vượng Tử là chó bình thường tiến hóa nên còn chưa quen.
“Vượng Tử, cuối cùng mày cũng tỉnh rồi, có biết chủ nhân sắp lo lắng đến mức giết tao rồi không, ha ha!” Dương Bách Xuyên cười cười nói.
“Gâu gâu gâu!” Vượng Tử nghe thấy hai chữ chủ nhân thì sủa liên hồi ý bảo Dương Bách Xuyên dẫn nó đi tìm Triệu Nam.
“Được được được, đi ngay đây.”
Dương Bách Xuyên lập tức gọi chị Mai, dẫn theo Vượng Tử và cháu gái ra khỏi không gian bình Càn Khôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!