Ngược lại, khi Triệu Nam thấy được biểu cảm của Độc Cô Vô Tình, cô có thể hiểu được, Triệu Nam biết lúc này Dương Bách Xuyên không thể quan tâm tới cô ấy được, vì vậy cô đã bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Độc Cô Vô Tình, mấy năm nay bọn họ cũng xem như là đồng cam cộng khổ với nhau, quan hệ rất tốt, nhất là một người thông minh như Triệu Nam, đương nhiên hiểu rõ làm thế nào để hòa đồng với mọi người ở Vân Môn.
Mà lúc này, trên mặt của Dương Bách Xuyên giàn dụa nước mắt, anh nhìn mái tóc bạc phơ của bà nội mà lòng đau như cắt, cảm nhận được sức sống của nội này càng yếu ớt, cái chết thì lại vờn quanh. Vì vậy anh đã quyết định, cho dù trời có sập thì anh cũng không đi đâu cả, chỉ muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho bà nội.
Kết quả xấu nhất là bên cạnh bà sống quãng đời còn lại.
Mặc dù trong mắt của người bình thường, tu chân có được bản lĩnh thần tiên, nhưng lại không thể nào nghịch thiên cải mệnh, ví dụ như giữ bà nội lại, để bà tu chân...
Nhưng anh cũng biết quy luật tự nhiên của lẽ trời, có những chuyện cũng chưa chắc đã là xấu, trước kia sư phụ đã từng nói, thiên đạo có luân hồi, người chết ắt sẽ luân hồi.
Dù cho sâu trong thâm tâm anh biết rõ, sớm muộn gì rồi ngày đó cũng sẽ tới, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không cách nào buông bỏ.
Vậy nên trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng bi thương.
Nhưng cho dù là như vậy thì anh cũng không làm gì được.
Việc duy nhất anh có thể làm là kéo dài mạng sống cho bà nội, để anh có thời gian hiếu thảo với bà nhiều hơn.
Lúc này, bà nội run giọng nói: “Là...là cháu trai lớn của bà sao...?” Dứt lời, ba đưa đứa bé đang ôm trong lồng ngực cho Dương San San, Khưu Vân đỡ bà run rẩy đứng dậy.
“Bà nội, là cháu, cháu...về rồi đây ~” Dương Bách Xuyên nghẹn ngào đáp.
Đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, bà nội vươn tay khẽ xoa đầu Dương Bách Xuyên: “Trở về là tốt, về là tốt rồi, bà biết cháu trai của bà người tốt sẽ gặp lành, giờ thì may rồi...” Trong miệng bà nội lặp lại liên tục câu ‘Trở về là tốt’, tất cả những gì bà nội muốn nói với anh đều nằm trong câu nói này.”
Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đúng thế, được trở về còn hơn bất cứ thứ gì.
Dương Bách Xuyên ôm lấy bà nội, anh nhìn mái tóc bạc trắng của bà lại không nhịn được mà rơi nước mắt, mấy người trong sân thấy vậy thì đỏ cả vành mắt, bọn họ đều yên lặng rời khỏi sân trước, mọi người đều biết Dương Bách Xuyên muốn nói chuyện với bà nội.
Trong sân, hai bà cháu ngồi xuống nói chuyện cho nhau nghe.
“Còn nhớ khi bé cháu rất bướng bỉnh, thân thể cũng yếu ớt, bà nội thiên vị để lại thịt vào trong bát của cháu, lúc nào cháu cũng lén gắp cho San San, chớp mắt cháu trai lớn của bà đã trưởng thành, bà nội cũng già rồi, bây giờ San San đã kết hôn sinh con, bà nội cũng trông mong cháu sẽ lập gia đình.
Đợi sau khi cháu kết hôn, bà cũng có mặt mũi xuống dưới suối vàng gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Dương, đi gặp ông nội của cháu...Không nói nữa, đi, theo bà nội tới từ đường tế bái tổ tiên, cháu có thể bình an trở về là do tổ tiên phù hộ ~”
Dương Bách Xuyên không ngắt lời của bà, tùy ý để bà kéo tay đi về hướng từ đường, giờ phút này, anh không nói nên lời. Mặc dù bà nội không khóc thành tiếng nhưng trên gương mặt già nua đã thấm đẫm nước mắt.
Khi thấy bà nội dâng hương cho tổ tiên trong từ đường, Dương Bách Xuyên nhìn thấy run rẩy cắm hương vào trong lư, bàn tay phát run cắm mấy lần đều thất bại, trong lòng anh vừa khó chịu vừa căng thẳng, cuối cùng thì anh cũng phải thừa nhận, bà nội thật sự đã già rồi, trước kia đều có bà nội ở đây, anh chưa từng phải bận tâm đến chuyện gì, luôn cho rằng có bà nội ở đây thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Hiện tại...Trong lòng anh căm hận, hận chính bản thân mình.
Bước tới, nhận lấy que hương dài trên tay bà nội rồi cắm vào lư hương, Dương Bách Xuyên cầm tay bà, nghiêm túc nói: “Bà nội, cháu trai bất hiếu, để bà phải lo lắng nhiều rồi, cháu hứa với bà, sau này sẽ không chạy lung tung nữa, chỉ ở nhà với nội thôi.”
Bà nội cười nói: “Đứa bé ngốc, bà già nhưng không có lẫn, mặc dù cho tới bây giờ bà không biết rõ cháu đang làm cái gì, nhưng bà biết cháu trai lớn của bà không làm chuyện xấu là đủ rồi, bà con bên thôn mới chính là minh chứng tốt nhất.
Ba năm trước bà đã tới thăm bôn mới bên kia, tất cả mọi người đều khen cháu và Thiết Đản, họ đều ghi nhớ gia đình nhà chúng ta đã tốt như thế nào. Bà rất tự hào, trong lòng thầm nghĩ, bất kể cháu muốn làm chuyện gì, chỉ cần là điều đúng đắn không trái với lương tâm thì cứ làm, bà nội không giúp đỡ được cho cháu, nhưng cũng sẽ không làm cháu lùi bước.
Ngày mai, cháu đưa bà sang thôn mới thăm bà con, đã ba năm rồi bà nội chưa từng ra khỏi cửa, bây giờ cháu đã bình an trở về, cũng nên đi xem một chút, tất cả đều là ý trời.
Bố mẹ cháu đều rời đi sớm, trước khi bà vẫn ôm hy vọng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bố mẹ cháy trở về, nhưng bây giờ bà đã không nghĩ như vậy nữa, đó là số mệnh của bọn họ, bà nội có cháu là đủ rồi, kể từ ba năm trước, sau khi biết tin cháu biến mất ở bí địa, bà đã nghĩ thông suốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!