Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, lúc trước hắn đã động lòng trắc ẩn với Yêu nô và yêu thú bị giam giữ, bây giờ tiện tay cứu càng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, coi như là giải quyết cái đinh trong lòng.
Sau khi đưa Thái Châu Nữ và lồng sắt vào sơn động La Phù xong, Dương Bách Xuyên dừng bước, thuận thế vọt vào trong đại sảnh chợ thương hành m Dương, cơ thể hóa thành tia chớp. Phía trước là sảnh chợ dài không thấy điểm dừng, ít nhất cũng dài mấy ngàn thước dài, không biết nơi đây giam giữ biết bao nhiêu yêu thú.
Mục đích của Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, chỉ có hai chữ - phá hết.
Từng nơi đi qua, kiếm Đồ Long trong tay vung lên như tia chớp, kiếm khí tung hoành.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Từng nơi hắn đi qua, lồng giam yêu thú đều bị mở ra.
Dù đại yêu thú hay tiểu yêu thú, tất cả đều dùng kiếm Đồ Long chém vỡ lồng sắt.
Tiếng gầm vang trời đột ngột vang lên.
Các loại yêu thú thét lên, tiếng thét vang vọng khắp thành Yêu Quang.
Nghe những yêu thú này gầm lên, Dương Bách Xuyên ra tay càng ngày càng nhanh, hắn biết những thứ này yêu thú thét lên chắc chắn sẽ kinh động đến cao thủ đang tọa trấn ở thành Yêu Quang, hẳn những người đó sẽ nhanh chóng đến đây.
Chỉ chưa đến ba hơi thở, Dương Bách Xuyên đã thả toàn bộ yêu thú bị giam giữ trong thương hành m Dương.
Dương Bách Xuyên cũng không tính xem đã thả ra bao nhiêu yêu thú, thế nhưng có lẽ sẽ không ít hơn hơn một ngàn thú.
Trong phút chốc, yêu thú của thương hội m Dương loạn cào cào, giữa mấy cái lồng sắt đều có người canh giữ hoặc chăm sóc yêu thú, nhưng tu vi cũng không cao, vốn không thể ngăn cản Dương Bách Xuyên, cho dù ngăn cản thì tốc độ của Dương Bách Xuyên cũng nhanh đến mức trong mắt bọn họ chỉ thấy được tàn ảnh, không có bản lĩnh kia.
Chờ những người này kịp phản ứng lại thì mấy ngàn yêu thú bị nhốt trong lồng đã bị Dương Bách Xuyên thả ra, với những người này mà nói thì đúng là tai họa.
Ngày thường bọn họ chăm sóc yêu thú, nhưng không ít lần lấy roi hàng yêu chuyên dạy dỗ yêu thú ra quất bọn chúng, nếu những yêu thú này được tự do thì người xui xẻo nhất chính là bọn họ.
Tiếng gào thét khóc lóc thảm thiết vang lên.
Yêu thú rống giận còn những người này thì kêu rên, nơi này hoàn toàn hỗn loạn.
Rất nhiều người chết dưới móng vuốt của yêu thú.
Dương Bách Xuyên không thương hại những người này, hắn biết lúc này hắn không được mềm lòng. Hơn nữa những người này đều là người của thương hành m Dương, ngày thường tất nhiên cũng không ít lần giết chóc, dù sao đều là kẻ địch, cho dù bị yêu thú giết chết cũng xem như là nhân quả báo ứng.
Lúc này trong tai Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng yêu thú thét vang trời cách đó mấy trăm thước, trong lòng cũng hiểu chồn nhỏ cũng ra tay thành công.
Chồn nhỏ đi thẳng qua, cơ bản là phá hư mọi thứ trên đường, mở ra từng cái lồng nhốt yêu một, thậm chí còn thả nhiều yêu thú hơn Dương Bách Xuyên.
Dù sao toàn bộ chợ yêu thú đại loạn.
Lúc đầu người vây quanh thương hành Âm Dương bị Dương Bách Xuyên đột ngột ra tay làm cho kinh ngạc, ngay sau đó Dương Bách Xuyên, chồn nhỏ và hai con rối đen trắng phá hỏng chợ yêu thú, thả ra vô số yêu thú.
Sau khi yêu thú thét lên tiếng gào động trời, những người này ai nấy đều lấy lại tinh thần, đều biết thời thế thay đổi.
Yêu thú đang bị giam giữ trong chợ ở nội thành Yêu Quang thoát khỏi lồng, đối với thành Yêu Quang mà nói chính là đại nạn yêu thú. Trong phút chốc tất cả mọi người tán loạn, hạng người thông minh đã liều mạng chạy ra khỏi thành.
Mặc dù mọi người đều biết thành Yêu Quang có cao thủ tọa trấn, có thể trấn áp yêu thú tứ chuyển, thậm chí là ngũ chuyển. Nhưng cao thủ của ba thế lực lớn cũng không có khả năng đi trấn áp từng con yêu thú một. Nếu làm như vậy, chờ đến khi trấn áp xong từng con yêu thú, thành Yêu Quang đã sớm trở thành địa ngục. Vậy nên việc cấp bách trước mắt vẫn là chọn thượng sách, đầu tiên chạy khỏi thành Yêu Quang này rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!