Sau khi hạ cánh, Diệp Vô Tâm đỏ mặt vội vàng nhảy xuống, vừa rồi cơ thể nàng dựa sát vào người Dương Bách Xuyên, điều này khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Dương Bách Xuyên cố tình liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Diệp Vô Tâm, hắn nở cụ cười xấu xa. Có điều ngay vào lúc này, Diệp Vô Tâm cảm nhận được có người đang nhìn, chớp mắt đã trông thấy ý cười của Dương Bách Xuyên, nàng lập tức nhận ra, tên khốn kiếp này cố ý.
Nàng đảo mắt, cố ý ho khan nói: “Dương đại công tử, bổn cô nương đói rồi. Ngươi đi kiếm đồ ăn cho ta đi, còn phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi nữa. Nhất định phải thoải mái, không thoải mái thì ra sẽ không tha cho ngươi.”
Dương Bách Xuyên cười gian trá nói: “Đợi đó, hôm nay ca đây sẽ cho ngươi thưởng thức món đặc sản của quê hương ta, đảm bảo ngươi được ăn ngon sống tốt.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên phân phó cho Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch đi săn thú, chủ nhân làm cơm cho chủ mẫu ngươi.”
“Khốn kiếp, đợi lát nữa không vừa ý, ta sẽ chỉnh chết ngươi, lại còn chủ mẫu? Mơ đi.” Diệp Vô Tâm lẩm bẩm đi về phía hồ nước.
“Chủ nhân yên tâm, đảm bảo người có thể ăn no ~” Yêu Vương Tiểu Bạch vỗ cánh bay đi.
Mà Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu chuẩn bị, trong bình Càn Khôn của hắn có không ít vật dụng vẫn chưa từng sử dụng, đúng lúc hôm nay lấy ra để hầu hạ Diệp ma đầu.
Có điều, đây cũng là do hắn can tâm tình nguyện, hắn không phải đầu gỗ. Diệp Vô Tâm cứu hắn ba lần, thậm chí có thể nói là đánh cược tính mạng để giúp hắn, nói không cảm động thì là giả.
Ở chung với nhau, hắn cũng hiểu thêm về Diệp Vô Tâm, nàng chỉ có chút tính tình điêu ngoa tùy hứng của một đại tiểu thư, nhưng tâm địa lại rất lương thiện, quan trọng là đối xử tốt với hắn, như vậy là đủ rồi.
Muốn dỗ dành vị đại tiểu thư điêu ngoa này, Dương Bách Xuyên biết nhất định phải dùng cách mới mẻ, nàng chưa bao giờ thấy đồ ăn ngon và vật dùng ở Trái Đất, đây cũng xem như là mới lạ.
Tìm một nơi khô ráo và bằng phẳng ở hạ lưu nguồn nước, Dương Bách Xuyên vung tay lên, một đống đồ đạc xuất hiện trên mặt đất.
Lửa than, vỉ nướng, nồi lẩu, gia vị, xoong nồi, v.v. đều đã sẵn sàng, tất cả là hàng mới chưa tháo vỏ.
Còn có cả một chiếc lều lớn, sau khi căng ra thì kích thước sẽ lên tới mười hai mét vuông.
Khẽ phất tay, trong lều lớn lại xuất hiện một cái giường, theo sau là bình ắc quy, máy tính xách tay, đèn, bàn ghế, chăn mền các loại. . .
Mở máy tính xách tay ra, mặc dù ở Sơn Hải Giới không có tín hiệu, có điều bên trong đã tải phim và bài hát xuống, sau khi mở một bài hát, Dương Bách Xuyên nghe được giai điệu quen thuộc, hắn bước ra khỏi lều lớn rồi đi tìm củi để nhóm lửa, chuẩn bị nướng, cũng chuẩn bị lửa để làm lẩu, hắn nhớ nhà rồi, chỉ có thể dùng cách này để tự an ủi bản thân.
Phía chân trời vang lên một tiếng thét dài, hai bên móng vuốt của Yêu Vương Tiểu Bạch đều quắp theo một con yêu thú.
“Phành phạch ~”
Một con giống như là dê rừng, con còn lại là hươu sao, nhưng Dương Bách Xuyên biết không phải, đây là yêu thú. Khí tức của nó có vẻ là yêu thú cấp ba.
“Chủ nhân, như vậy đủ chưa?” Tiểu Bạch hỏi.
Hai con cộng lại cũng hơn một trăm cân, sao lại không đủ được.
“Đủ rồi, đợi lát nữa sẽ khen thưởng cho ngươi.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Tiểu yêu đã ăn hai con rồi, không cần nữa đâu. Chủ nhân và chủ mẫu ăn là được rồi.”
“Haha, không ăn thì đừng hối hận.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên tóm lấy hai con yêu thú đã bị Tiểu Bạch giết chết, mang tới bên hồ để rửa sạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!