Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Đây cũng là sự cân bằng của Thiên Đạo. Cho chim Phong Lôi vừa kêu lên một tiếng đã là thực lực cấp ba, nhưng sẽ không để chim Phong Lôi đột phá lên yêu thú cấp bốn.  

 

Nhưng mà, chung quy thì trên thế gian luôn tồn tại rất nhiều biến số, không phải là kiểu đã hình thành rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi.  

 

Yêu thú biến dị chính là biến số của Thiên Đạo.  

 

Loại biến dị này thường là một cơ hội lớn, rất khó để bắt gặp, nhưng nó lại tồn tại.  

 

Ví dụ như một con yêu thú nào đó đã vô tình cắn nuốt thiên tài địa bảo, nhờ vậy giúp cho huyết mạch hoặc là thân thể, thậm chí là linh hồn của nó xảy ra biến dị. Từ đó phá vỡ được định luật của Thiên Đạo, từ nay về sau bước trên con đường phi thường.  

 

Con chim Phong Lôi vương trắng như tuyết xuất hiện bây giờ chính là loại yêu thú biến dị đó.  

 

Thông thường thì trong số các yêu thú, yêu thú biến dị là đáng sợ nhất.  

 

Bởi vì một khi yêu thú bị biến dị, là đã phá vỡ định luật tồn tại nào đó của Thiên Đạo, hơn nữa còn có thể kèm theo thiên phú thần thông sau khi bị biến dị nữa, cực kỳ cường đại và đáng sợ.  

 

Yêu thú biến dị còn nguy hiểm hơn cả độ thiên kiếp, tỷ lệ sống sót vô cùng xa vời. Dưới Thiên Đạo không cho phép có một loại sinh vật nghịch thiên như vậy tồn tại, nhưng nếu nó đã sống sót được thì chắc chắn nó một loài phi thường.  

 

Vậy nên mới đáng sợ.  

 

Ở Tu chân giới có lưu truyền một câu ngạn ngữ nhằm vào yêu thú biến dị - thà chọc thần thú còn hơn là đi trêu biến dị!  

 

Đã là một con yêu thú biến dị có thể sống sót được, thường sẽ là thế hệ có linh trí rộng mở, hiểu rõ thiên cơ, bí thuật thần thông không cái nào là không biết, muốn chết cũng khó.  

 

...  

 

Sau khi con chim Phong Lôi biến dị đó tấn công, đám người trên thuyền phi hành bắt đầu trở nên nóng nảy.  

 

Có người hô lên: "Toang rồi toang rồi, yêu thú biến dị xuất hiện, toang thật rồi, mau mở màn phòng ngự ra ta muốn đi ra ngoài, ta không muốn ngồi đây chờ chết đâu."  

 

"Đúng vậy, mở màn phòng ngự ra, ta cũng muốn đi ra ngoài!"  

 

"Mở ra..."  

 

Sự thật chứng minh năng lượng tiêu cực là thứ lây lan nhanh nhất, trong lúc nhất thời toàn bộ người trên thuyền phi hành đều kêu la đòi mở màn phòng ngự ra để chạy trốn.  

 

Ở trong mắt bọn họ, yêu thú biến dị cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, hoàn toàn không thể chống lại được, chưa kể ở sau lưng chim Phong Lôi biến dị còn có một đám chim Phong Lôi bình thường lít nhít bay theo nữa. Sớm muộn gì màn phòng ngự của thuyền phi hành cũng sẽ bị xuyên thủng, cứ giữ vững phòng thủ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.  

 

Thay vì như thế, chẳng thà tận dụng cơ hội mà trốn thoát, mọi người chia nhau ra chạy trốn, kiểu gì cũng sẽ tìm được cơ hội. Ai may mắn thì sẽ sống, còn kẻ xui xẻo thì sẽ chết thôi.  

 

...  

 

Đồng thời sau khi chim Phong Lôi biến dị tấn công thuyền phi hành, Dương Bách Xuyên cũng bị sự rung lắc và đong đưa quấy rầy, dần thoát khỏi trạng thái ngồi thiền, cũng may hắn đã điều dưỡng xong rồi.  

 

Hắn vừa mở mắt ra đã trông thấy chim Phong Lôi toàn thân trắng như tuyết.  

 

Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng thảo luận và la hét của mọi người trên thuyền phi hành.  

 

Đương nhiên Dương Bách Xuyên đã từng nghe về yêu thú biến dị nên hắn cũng biết được sự lợi hại của yêu thú biến dị, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Hắn nhìn về phía Diệp Ninh, nói: "Lão Diệp, ngươi có đối phó được với con chim Phong Lôi biến dị này không?"  

 

Giờ phút này sắc mắt của Diệp Ninh cũng xanh trắng đan xen. Ông ta nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi vậy thì chua xót nói: "Nhìn từ đòn tấn công vừa rồi thì có thể thấy thực lực của con chim Phong Lôi biến dị đó sánh ngang với Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, mà đây mới chỉ là tu vi thôi, yêu thú biến dị thì thường hay có thiên phú thần thông nào đó, đó mới là thứ đáng sợ nhất, hơn nữa còn có vô vàn con chim Phong Lôi bình thường khác nữa, ta cũng không dám chắc là mình có thể đối phó nó."  

 

Lúc này Diệp Vô Tâm hừ lạnh nói: "Đám người chết tiệt này, hiện giờ cứ kêu la đòi mở màn phòng ngự để xông ra, ra ngoài rồi thì có mấy người có thể sống sót chứ?"  

 

Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy tiếng kêu la và quát tháo ở bên ngoài, đòi mở màn phòng ngự ra!  

 

Trong lòng thầm thở dài, sĩ khí tiêu tán, toang thật rồi.  

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng thanh thuý.  

 

"Răng rắc…"  

 

Là âm thanh của sấm sét.  

 

"Không hay rồi, quả nhiên con súc sinh này có thân thể thiên phú, không ngờ lại là sấm sét, không đúng, là sự kết hợp của sấm sét và kiếm gió." Diệp Ninh thất thanh kêu to.  

 

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này trên chiếc sừng đơn mọc trên đỉnh đầu của con chim Phong Lôi biến dị có tia chớp vờn quanh, hình thành một tia sấm sét dài hơn ba trượng, xung quanh tia sét ấy còn có sức gió xoáy quanh, nhìn như đang ấp ủ một chiêu lớn.  

 

Mọi người trên thuyền phi hành kêu càng lúc càng lớn.  

 

"Rống…"  

 

Một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên, sấm sét rạch ngang.  

 

"Đùng đùng… răng rắc…"   

Advertisement
';
Advertisement