Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 “Dương đại ca, người anh em Tiểu Phàm đi theo tôi, đây không phải là nơi nói chuyện, toàn bộ quặng mỏ, không chỉ có mỗi chúng ta, còn có những người khác, vả lại mỗi ngày đều có binh sĩ đến tuần tra, thấy chúng ta không phải người của họ, chắc chắn sẽ bị ăn roi.” Chư Cát Khổng nói chuyện, đi về phía trước.  

 

Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đi theo sau hai anh em Chư Cát.  

 

Đi hơn hai mươi phút, Chư Cát Khổng dừng lại, đi vào một hầm mỏ nho nhỏ có vẻ như vừa mới được đào.  

 

Cùng đi vào quả thật nhìn thấy một số người đang đào mỏ, mỗi người tự mình đào chỗ riêng của mình.  

 

Nơi này xem như địa bàn của anh em Chư Cát.  

 

“Dương đại ca nơi này là nơi sâu nhất quặng mỏ, gần như không có ai đến, vả lại linh thạch mà huynh đệ bọn ta đào được đều ở đây, cho nên tỉ lệ đào được linh thạch ở đây khá cao, sau này hai người cũng đến đây đi…” Chư Cát Khổng giải thích đơn giản một số công việc đào linh thạch cho Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng.  

 

Sau đó nói với em trai Chư Cát Minh: “Tiểu Minh, ngươi ra ngoài trông coi đi, huynh nói chút chuyện với Dương đại ca.”  

 

Trong mắt Chư Cát Minh hơi sốt ruột, hắn ta biết anh trai định nói ra bí mật của nhà Chư Cát, đổi lấy sự tin tưởng từ Dương Bách Xuyên, định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của anh trai Chư Cát Khổng cản lại, chỉ có thể không tình nguyện đi ra ngoài hầm nhỏ canh chừng.  

 

Dương Bách Xuyên nhìn biểu cảm của hai anh em nhà Chư Cát trong mắt, biết ngay có việc, nhưng lại giả bộ như không biết gì, thật ra trong lòng hắn cũng rất tò mò Chư Cát Khổng sẽ nói chuyện gì.  

 

Tương tự nếu Chư Cát Khổng không thể nói ra điều gì khiến hắn tin tưởng, hắn sẽ không ở lại giúp đỡ hai anh em Chư Cát.  

 

Chờ đến khi em trai Chư Cát Minh rời đi, Chư Cát Khổng nhìn Dương Bách Xuyên nói thẳng: “Dương đại ca, trước đó em trai ta hiểu lầm hai vị thật ra cũng có thể hiểu, nói đến cùng cũng vì bí mật gia tộc ta mới rước lấy mầm tai vạ.”  

 

Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng không ngắt lời Chư Cát Khổng, chờ hắn ta nói tiếp, biết nay Chư Cát Khổng vẫn còn điều quan trọng chưa nói, có lẽ có bí mật to lớn khó lường nào đó.  

 

Chỉ nghe Chư Cát Khổng tiếp tục nói: “Gia tộc Chư Cát chúng tôi so với khắp Sơn Hải giới có thể sánh vai với các gia tộc tông môn cao cấp, thế nhưng cũng vì tổ tiên để lại một bộ trận pháp mà chia năm xẻ bảy.  

 

Chỉ dựa vào một bộ trận pháp, nhà Chư Cát ta đứng trong Sơn Hải giới mấy ngàn năm không ngã, đứng song song với những đại tông môn đứng đầu, đứng đầu mấy ngàn năm, đáng tiếc, ngàn năm trước sau khi tổ tiên ta truy đạo rồi mất tích, gia tộc ta cũng mau chóng trở nên cô quạnh, rất nhiều tông môn vì bộ trận pháp kia mà phá hủy cả gia tộc Chư Cát.  

Chúng ta liên tục trốn thoát, mai danh ẩn tích ở Đông Châu, mấy ngàn năm trôi qua rồi vẫn có người chưa từ bỏ ý định, tra được bọn ta là huyết mạch của gia tộc Chư Cát năm đó, sau đó núi Đông Châu liên tục bị hủy diệt, huynh đệ bọn ta là được bậc cha chú liều chết bảo vệ thoát ra ngoài, trà trộn vào trong nhóm thương nhân, kết quả lúc đi vào thành Chiêu Dao lại bị bắt đi, thành chủ Chiêu Dao là  u Dương Hải Đường không biết có được tin tức từ đâu, nói là trong nhóm thương nhân có người của gia tộc Chư Cát.  

 

Nhóm thương nhân hơn ba trăm người đều bị bắt đi đào mỏ, nói rằng, chỉ cần bọn ta giao ra trận pháp của gia tộc Chư Cát, sẽ tha cho tất cả mọi người, thật ra  u Dương Hải Đường cũng chỉ suy đoán, bà ta cũng không biết chính xác rốt cuộc trong nhóm thương nhân có người của gia tộc Chư Cát không, có lẽ chỉ muốn có được manh mối trận pháp mà thôi.  

 

n Dương Hải Đường coi mọi người trong đội thương nhân đều là người gia tộc Chư Cát, kể cả hai huynh đệ bọn ta, nhưng bà ta không xác định được, trong hơn nửa năm người trong nhóm thương nhân chết dần số người sống sót chưa tới năm mươi người, mỗi người chúng ta đều đang chiến đấu trên tinh thần, nên trước đó em trai ta mới nhạy cảm với mọi người như vậy.  

 

Tuy nói huynh đệ bọn ta thẹn với tất cả thương nhân, nhưng đã kiên trì đến cuối cùng, chúng ta cũng không còn cách nào khác, trên người huynh đệ bọn ta đang mang sứ mệnh gia tộc..”  

 

Nói đến cuối cùng biểu cảm của Chư Cát Khổng đau đớn đến không thể nói được nữa, nhưng Dương Bách Xuyên ít nhiều cũng có thể hiểu cho hắn ta một chút, lòng dạ Chư Cát Khổng không tệ vì toàn bộ nhóm thương nhân vì bọn họ mà bị liên lụy, trên người còn gánh vác kỳ vọng phục hưng gia tộc của bậc cha chú, hắn ta sống đến bây giờ đã không hề dễ dàng.  

 

Điều khiến Dương Bách Xuyên không ngờ tới là, Chư Cát Khổng đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt hắn giọng nói cầu xin: “Dương đại ca, ta cảm nhận được ngài không phải người bình thường, ngài chắc chắn có cách thoát ra ngoài, trên người huynh đệ bọn ta gánh vác sứ mệnh phục hưng gia tộc Chư Cát không thể chết, nếu có thể xin Dương đại ca dẫn theo anh em ta, ngày tổ tiên Chư Cát Ngọa Long trở về, chắc chắn sẽ hậu tạ Dương đại ca thật tốt…”  

 

“Ngươi nói gì? Tổ tiên ngươi là Chư Cát Ngọa Long?” Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi dao động, cái tên này khá nổi tiếng ở Địa Cầu, Chư Cát Ngọa Long chính là Chư Cát Lượng tiếng tăm lừng lẫy!   

Advertisement
';
Advertisement