Dương Bách Xuyên không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái tiểu hòa thượng lại càng tủi thân hơn. Cậu ta đường đường là thiên chi kiêu tử của Thiếu Lâm, từ nhỏ đã có tư chất hơn người, đi đến nơi nào cũng được tung hô săn đón, mới hai mươi tuổi đầu đã là võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín cao cấp.
Nào biết ở đài sen lại bị cuốn vào không gian gió lốc, vừa tỉnh dậy đã bị người ta bắt bớ, sau đó… Tiểu hòa thượng nghĩ đến đây lại rơi lệ.
Gặp được người quen thân thiết là Dương Bách Xuyên, hai mắt cậu ta đỏ lên.
“Đội trưởng… Ta, ta muốn hoàn tục, bọn họ bắt nạt người ta quá…”
Tiểu hòa thượng tủi thân đến độ cuối cùng cũng bùng nổ và bắt đầu khóc sướt mướt kể cho Dương Bách Xuyên nghe những gì mình gặp phải.
Theo lời kể của tiểu hòa thượng, sau khi cậu ta bị không gian gió lốc cuốn vào, lúc tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở gần thành Chiêu Dao. Sau đó cậu ta đã bị binh lính tuần tra bắt luôn.
Tiểu hòa thượng không biết rõ tình thế nên đã phản kháng, trong lúc đó đã bị người ta đánh tơi bời một trận và bị ném vào nhà giam.
Dựa theo lời kể của tiểu hòa thượng, cậu ta cũng không có gặp được những người khác.
Cậu ta đã bị nhốt ở nơi này được chín ngày rồi.
Trong chín ngày này, tiểu hòa thượng biết được đại khái đây là đâu, thật sự đúng là Sơn Hải Giới.
Chờ tiểu hòa thượng nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn cậu ta rồi an ủi: “Đừng khóc nữa, từ trước đến nay ngươi đều rất bình tĩnh, nếu bị truyền chuyện suy sụp đến mức khóc nhè ra thì sẽ bị người ta chê cười. Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ai bắt nạt ngươi đâu, chúng ta nghĩ cách rời khỏi là sẽ ổn thôi.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, mặt tiểu hòa thượng Liễu Phàm càng đau khổ hơn: “Đội trưởng, e là chúng ta không ra được đâu, chỉ có thể bị người ta dẫn đi làm thợ mỏ thôi.”
“Vì sao lại nói vậy?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc nói.
Tiểu hòa thượng đau khổ nói: “Trước khi ta bị nhốt thì đúng lúc có một nhóm người bị đưa đi, nói là đi đào quặng. Nghe nói thành chủ của thành Chiêu Dao này rất đỉnh, gia tộc có tinh thạch, à, không phải, ở chỗ này gọi là linh thạch, thành chủ sẽ bắt rất nhiều người đi đào quặng.
Mười ngày một nhóm người, ngày mai vừa đúng là mười ngày. Nếu ta không tính sai thì ngày mai chúng ta cũng sẽ bị bắt đi làm thợ mỏ. Số tiểu tăng khổ quá mà!”
“Ngày mai ư? Không sao đâu, đến tối chúng ta bỏ chạy đi.” Dương Bách Xuyên đáp với vẻ không thèm để ý.
“Đừng, tuyệt đối đừng trốn, mấy ngày hôm trước có người định đào tẩu. Kết quả sau khi bị túm trở về thì phải chịu cực hình. Tra tấn ba ngày mới chết, nhà giam này có ba cao thủ cấp bậc Hư Cảnh ngầm trông coi, nghe nói là cao thủ Kim Đan kỳ. Chúng ta đánh không lại đâu, hơn nữa thành chủ của thành Chiêu Dao có tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, nghe nói chỉ kém một bước nữa thôi là cảnh giới Nguyên Anh gì đó, thực lực sâu không lường được. Chúng ta hoàn toàn không trốn thoát nổi đâu, vẫn nên chấp nhận số phận thôi.
Đúng rồi, để ta nói cho ngươi nghe một chút về những cấp bậc tu luyện ta hóng được ở Sơn Hải Giới. Mấy ngày hôm trước nghe cách vách nhà tù người ta nói, tất cả người nơi này đều là người tu chân, không có võ cổ giả. Cấp bậc tu luyện của giới Tu chân khác với võ cổ giả của địa cầu chúng ta. Bên họ bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, sau là Trúc Cơ kỳ, sau đó là Kim Đan kỳ, trở lên chính là cảnh giới Nguyên Anh bất tử gì đó, sau đó còn có những cảnh giới tu vi cao hơn nữa, nhưng người đó cũng không biết.
Hơn nữa Kim Đan kỳ ở nơi này không giống lắm, là tu vi Kim Đan vượt qua thiên kiếp gì đó. Cho dù là Kim Đan sơ kỳ cũng mạnh hơn võ cổ giả Hư Cảnh rất nhiều, có ba tên Kim Đan sơ kỳ trông coi nên chúng ta không thoát được đâu. Ba Kim Đan trông coi đều là cao thủ đã vượt qua thiên kiếp.” Trong lúc nói chuyện, tiểu hòa thượng lộ ra vẻ bất lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!