Võ Kiếm đi tới kiểm tra tình huống Miêu Long một phen rồi xác nhận.
“Ừ.” Dương Bách Xuyên đáp lời, kiểm tra linh thức, phát hiện trên cơ thể Miêu Long đầy lỗ máu, nhìn qua là biết vết thương do Hương Hương và Hầu Đậu Đậu tạo ra.
Lúc này, cả hai chúng nó kêu chi chi nhảy lên bả vai anh.
“Vượng vượng ~”
Vượng Tử bị thương đã được Dương Bách Xuyên cho một giọt nước Sinh Mệnh, lúc này đang vui vẻ nhảy nhót quanh người anh.
Thấy ba đầu linh thú đều không có việc gì, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng thở ra một hơi, sau khi cho bọn họ quả hồng thơm lấy từ không gian bình Càn Khôn thì dùng chân hỏa đốt cháy thi thể Miêu Long, ba thầy trò đứng bên bờ vực trông mong nhìn xuống phía dưới.
Nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu vẫn chưa tìm được, trong lòng anh vẫn không thể yên tâm nổi.
Dựa theo lời nói của sư phụ, đáy cốc là đại trận thiên nhiên nhưng đã bị cải tạo qua, biến thành trận pháp liên hoàn, Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu rơi xuống không thấy tung tích, hẳn đã rớt vào đại trận nào đó rồi.
Loại trận này, người bên ngoài hầu như không có hy vọng tìm kiếm, trừ khi bọn họ tự đi ra…
Tình huống khác là bọn họ đã rời khỏi đại trận, nhưng chỗ ra không phải ở đây.
Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta về trước.”
Giữa anh và Ngô Mặc Thu có khế ước linh hồn, nếu cô gặp chuyện không may thì khế ước đã có phản ứng rồi. Hiện tại không có động tĩnh gì đã nói lên bọn họ vẫn an toàn, đây cũng là lý do Dương Bách Xuyên yên tâm một chút.
Giờ bọn họ trở về nơi trú chân bên kia sườn trước, qua ngày mai trời sáng thì dẫn người mở rộng phạm vi tìm kiếm, cả Ngô Mặc Thu lẫn Vương Tông Nhân đều không phải quỷ đoản mệnh, Dương Bách Xuyên tin bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
…
Trở lại nơi trú chân thì trời đã tối, Dương Bách Xuyên nói rõ tình hình cho Phong Thiên Nhai, để ông ta dẫn người đi tìm Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu.
Về phần anh thì ở lại trong lều chính nghiên cứu bản thể của Bạch Cốt Yêu.
Sau khi Bạch Cốt Yêu bị sư phụ đánh về nguyên hình rồi phong ấn thành một móng vuốt thủy tinh, lúc ấy Dương Bách Xuyên không kịp nhìn kỹ, lúc này nhìn lại thì phát hiện cái này không phải bàn tay con người mà giống móng vuốt của động vật hơn.
Móng vuốt thủy tinh cũng có năm ngón như bàn tay con người, Dương Bách Xuyên nói không phải xương người là vì khớp nối rất dài, mỗi ngón dài chừng nửa mét, độ to áng chừng ngón tay con người.
Anh hỏi sư phụ: “Sư phụ, đây là xương gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!