“Sư… Sư phụ!”
Độc Cô Hối đang vắt chéo chân đầy quyền lực, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của sư phụ Dương Bách Xuyên, suýt nữa thì ngã xuống từ trên ghế, anh ấy vội vàng đứng dậy nhìn, quả nhiên phía sau đám người là sư phụ Dương Bách Xuyên đang sầm mặt.
Lần này có thể dọa anh ấy sặc, vốn dĩ anh ấy đi hai sư đệ Vương Tông Nhân và Võ Kiếm ra ngoài rèn luyện.
Vương Tông Nhân nói muốn về thăm nhà một chút, Võ Kiếm lại không hợp với anh ấy nên đi đến một nơi khác, còn anh ấy thì đến Vân Kỳ. Bởi vì trước đó sư phụ có nói đến công ty Vân Kỳ cũng là một loại tu hành, vậy nên anh ấy đến Vân Kỳ.
Có thân phận học trò Dương Bách Xuyên này, sau khi vào Vân Kỳ, Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị sắp xếp chức vụ quản lý bảo vệ cho anh ta. Sau khi Lý Đại Nghị đi công tác, lúc này Độc Cô Hối có cảm giác nắm quyền lực.
Mỗi ngày lại giày vò những nhân viên bảo vệ này, còn đổi trò chơi nịnh nọt sư phụ, trẻo ảnh của Dương Bách Xuyên ở phòng huấn luyện, bắt mỗi bảo vệ phải nhớ kỹ Dương Bách Xuyên, không được có chuyện không nhận ra chủ tịch mà ngăn anh ở ngoài cửa cao ốc Vân Kỳ, làm ra chuyện cười.
Được rồi, thằng nhóc này có ý tốt muốn nịnh bợ sư phụ Dương Bách Xuyên, nhưng mà anh ấy không nên treo tấm ảnh lên tường, còn để trong khung, lại để bàn làm việc của anh ấy ở dưới ảnh, trên bàn lại bày một ít trà, trái cây… đúng là anh ấy được hưởng sung sướng.
Nhưng mà cảnh này trong mắt Dương Bách Xuyên lại như linh đường.
Lúc này Độc Cô Hối còn chưa nhận ra được điều này, nhưng nhìn sư phụ sầm mặt, giọng nói lạnh như băng, anh ấy bắt đầu động não nhớ lại, trong khoảng thời gian này anh ấy cũng không phạm sai lầm gì mà.
Sao sắc mặt sư phụ lại như thế? Hơn nữa cũng không có nguyền rủa sư phụ chết, sao sư phụ lại nói câu “Độc Cô Hối, vi sư còn chưa chết” chứ?”
Nghĩ một hồi, Độc Cô Hối lấy lại tinh thần, vội vàng đến trước mặt Dương Bách Xuyên, nặn ra một nụ cười tươi: “Sư phụ, con nhớ người muốn chết, Triệu sư nương nói người đi châu u, người về lúc nào mà không gọi cho con, con đi đón người. Sư phụ, người mau ngồi đi.”
Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, đây là dáng vẻ sư phụ sắp nổi giận với người khác, Độc Cô Hối chỉ có thể cười trừ, đây gọi là không ai đánh người đang cười. Hơn nữa ở đây còn có nhiều bảo vệ như vậy, hẳn là sư phụ sẽ không ra tay với mình.
“Tam Mao, các cậu đi xuống trước đi, nhớ đóng cửa lại.” Dương Bách Xuyên nói với Tam Mao một tiếng.
“Vâng thưa chủ tịch.” Tam Mao đáp lại, vẫy tay dẫn mọi người ra khỏi phòng huấn luyện.
“Két.”
Tiếng đóng cửa vang lên khiến tim Độc Cô Hối nảy lên.
Anh ấy cảm thấy không đúng, gượng cười nói với Dương Bách Xuyên: “Sư phụ, người cứ ngồi trước, con đi pha ấm trà cho người.” Độc Cô Hối nói xong lập tức đi về phía cửa, chuẩn bị chuồn.
“Quay lại đây!” Dương Bách Xuyên nói khẽ.
Cả người Độc Cô Hối chấn động, dừng bước, cố gắng cười nói: “Sư phụ, người có gì sai bảo ư?”
“Không có việc gì, đừng khẩn trương, vi sư trò chuyện với con chuyện linh đường. A Hối à, con nói xem, trên bàn đặt một lư hương, đốt thêm nến thơm nữa thì chẳng phải đang tế bái ư? Làm việc không nghiêm túc chút nào!” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn Độc Cô Hối, tay anh chỉ vào ảnh chụp nói.
“Linh đường? Nến thơm?” Độc Cô Hối ngẩn người một lúc, nhìn qua bên kia theo bản năng, cộng thêm cả lời sư phụ Dương Bách Xuyên nói, cảnh tượng anh ấy bày ra với cả lần cúi đầu vừa rồi đúng là giống linh đường. Lúc trước anh ta vốn không nghĩ theo phương diện này, bây giờ Độc Cô Hối rưng rưng nước mắt nhìn Dương Bách Xuyên đang cười tủm tỉm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!