Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 “Ruth?”  

 

“Trí nhớ của Dương tiên sinh tốt thật đấy, còn nhớ được cả tôi. Lần trước từ biệt, tôi đây rất nhớ anh Dương đó ~ tôi sẽ cho người tới đón anh, đến lâu đài cổ của gia tộc Dracula làm khách, rất mong Dương tiên sinh nể mặt, à đúng rồi, bạn của anh, cũng là bạn ở Trung Quốc của tôi – Liễu Linh Linh, cô ấy cũng đang ở nhà tôi, tôi rất chờ mong được gặp Dương tiên sinh, tôi ở lâu đài chờ anh tới.”  

 

“Rụp~”   

 

Ruth nói xong liền cúp máy.  

 

“Chủ nhân, sao vậy?” Ngô Mặc Thu nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Bách Xuyên, cô lên tiếng hỏi.  

 

Dương Bách Xuyên đặt điện thoại xuống, anh cười khổ nói: “Đi thôi, người ta đã sớm phát hiện chúng ta tới, cũng không cần đi thăm dò, lần này chúng ta sẽ quanh minh chính đại mà đi, Thu Nhi, em tiếp tục ẩn thân đi, nếu như tình hình không ổn, an toàn vẫn là trên hết.”  

 

Ngô Mặc Thu gật đầu, cô đáp: “Gia tộc quỷ hút màu này xem ra cũng không đơn giản, chúng ta vừa xuất hiện ở Paris thì đã bị phát hiện rồi, chủ nhân, anh nói xem đối phương có phải cũng đã phát hiện ra em không?”  

 

“Nghĩ lại thì cũng đúng, anh nghe nói Dracula là gia tộc cổ xưa ở Châu  u, lịch sử truyền thừa không thua kém gì một số gia tộc cổ xưa ở Trung Quốc, vậy nên họ phát hiện ra sự xuất hiện của anh thì cũng không có gì lạ cả, còn em thì vẫn luôn trong trạng thái ẩn thân, bọn họ không đến mức thần thông như vậy chứ ~”  

 

Sau khi ra khỏi khách sạn và đi xuống lầu, Dương Bách Xuyên gọi điện cho lão Lý bảo anh không cần sắp xếp nữa, tự anh sẽ đi.  

 

Sau khi đến đại sảnh, một lão quỷ cung kính hỏi Dương Bách Xuyên: “Xin hỏi Dương tiên sinh phải không?”  

 

Ông ta dùng tiếng Trung Quốc bập bẹ, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nghe hiểu.  

 

“Là tôi.”  

 

“Dương tiên sinh, cô chủ nhà tôi bảo tôi tới đón anh.”  

 

“Đi thôi ~”  

 

Dương Bách Xuyên gật đầu, cũng không mất bình tĩnh, không phải chỉ là quỷ hút máu thôi sao, còn có thể lật trời được chắc?  

 

Anh cũng muốn đi xem thử, tốt nhất là bọn họ đừng trêu chọc tới anh.  

 

Còn Liễu Linh Linh, nếu như cô đang ở trong lâu đài của gia tộc Dracula, Dương Bách Xuyên nhất định phải đưa cô về.  

 

Sau khi lên xe, tài xế lái thẳng đến lâu đài của gia tộc Dracula.  

 

Màn đêm buông xuống, phố bắt đầu lên đen. Cảnh đêm ở Paris rất mê người, nhưng Dương Bách Xuyên lại không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu anh đang giao tiếp với Ngô Mặc Thu, nếu phải đối mặt với nguy hiểm, lúc đó nên giải quyết thế nào.  

 

Nhưng mà cũng phải nói lại, với thực lực và tu vi của Dương Bách Xuyên ở thời điểm hiện tại, anh thật sự không sợ quỷ hút máu, ngay cả đầm rồng hang hổ thì anh cũng dám xông vào.  

 

Tu vi cao nhất ở Trung Quốc mới chỉ là hư cảnh, anh không tin ở một nơi như gia tộc quỷ hút máu lại còn có thực mạnh hơn cả Tiên Thiên?  

 

Xe đã ra khỏi nội thành từ lúc nào, đi tới một sườn núi quanh co, có lẽ là đang đi thẳng lên đỉnh núi.  

 

Lúc này trời bắt đầu có sấm chớp, chớp mắt đã có mưa to.  

 

Đi trên sườn núi nửa tiếng, cuối cùng cũng lên tới đỉnh, nhìn qua mui xe, Dương Bách Xuyên thấy một tòa lâu đài cổ kính được xây dựng trên đỉnh núi.  

 

Xung quanh, cây cao ngút trời, bề mặt của lâu đài được bao phủ bởi những cành cây nhỏ, cộng thêm mưa to sấm chớp, nơi này mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác đầy u ám.  

 

Sau khi xe tới cổng, cũng không có người ra mở cửa, hai cánh cửa sắt to nặng nề tự động mở ra.  

 

Sau khi tiến vào, chiếc xe đậu ở một nơi giống như là hoa viên, cánh cửa lớn được thiết kế theo phong cách Châu  u phía đối diện, đóng chặt như cánh cửa nhà thờ, phụ xe nói với anh: “Dương tiên sinh, chúng ta tới nơi rồi, mời anh đi theo tôi.”  

Dương Bách Xuyên mở cửa xe bước xuống, anh đi theo ông ta đến trước cửa.  

 

Khi cánh cửa giống như nhà thờ từ từ bị đẩy ra, trong lòng Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, giây tiếp theo, một khung cảnh nguy nga tráng lệ hiện lên trước mắt anh, đại sảnh được thắp đèn sáng choang, không hề âm u ám như vẻ bên ngoài.  

 

Sau khi bước vào, Dương Bách Xuyên đi lại một vòng trong sảnh, cũng không thấy một ai xuất hiện.  

 

Người dẫn anh tới mang ra một ly café, ông ta nói: “Dương tiên sinh đợi một lát, cô chủ nhà tôi sẽ ra ngay.”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement