Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Ba năm sau sẽ có chuyện gì đó liên quan đến Sơn Hải Giới, Tửu Tiên lão đầu cần mình giúp đỡ. Đại khái là thế. Dương Bách Xuyên cảm thấy không thành vấn đề, dù sao anh cũng nợ ân tình của Tửu Tiên lão đầu, đến lúc đó anh đồng ý với ông ấy là được.  

 

Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải có thực lực.  

 

Chuyện này... rất tốt.  

 

Dương Bách Xuyên chăm chú nhìn Tửu Tiên lão đầu, sau đó xoay người xuống núi, tâm trạng tự dưng tốt lên.  

 

Bây giờ anh phải xuống núi giao dịch với Chiêm Khánh Nhân. Vụ giao dịch này chỉ lời không lỗ, bởi vì nhà cái là Tửu Tiên lão đầu.  

 

"He he!" Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên bật cười khúc khích.

Sau khi xuống núi, quả nhiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân nguyên vẹn đang đứng dưới chân núi, vẻ mặt anh ta đầy khó chịu.  

 

Dương Bách Xuyên bước tới cạnh anh ta, cười gian trá nói: “Chiêm yêu nghiệt, anh không sao đó chứ?”  

 

Lời này lọt vào tai Chiêm Khánh Nhân nghe lại có chút mỉa mai, anh hừ lạnh: “Chăm sóc tốt cho đại sư bá của tôi, thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của cậu, mấy người đúng là gặp may, sao đại sư bá lại vùi ở một cái nơi nhỏ bé thế này.”  

 

Dương Bách Xuyên trợn mắt: “Thế nào, họ Chiêm kia, anh đang xem thường Vân Môn chúng tôi? Nói thật cho anh biết, những cái gọi là tông môn cổ xưa của mấy người, trong mắt anh đây cũng chỉ là một mâm đồ ăn thôi, có gì hay cơ chứ ~”  

 

Nghe thấy những lời tỏ vẻ cao thượng của Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên cực kỳ khó chịu, anh lập tức phản bác.  

 

“Haha, cậu nghĩ Vân Môn của mình trâu bò sao? Nói thử xem Vân Môn có cái gì?” Chiêm Khánh Nhân muốn gây rắc rối cho Dương Bách Xuyên.  

 

Dù sao ở trong mắt anh ta, Vân Môn là một thế lực giống như một gia tộc nhỏ, không thể so sánh được với tông môn chân chính, gọi tông môn chính là đang dát vàng lên mặt.  

 

Dương Bách Xuyên nheo mắt lạnh lùng nói: “Sao nào, còn muốn đánh nhau à?”  

Dương Bách Xuyên nhất thời tức giận, có điều Vân Môn quả thật mới chỉ là thời kỳ khởi đầu, bất kể là nhân số hay là nội tình thì cũng không thể so sánh với những tông môn cổ xưa được, nhưng anh rất khó chịu khi nhìn thấy bọn họ xem thường người khác.  

 

Lúc trước chạm mặt với Thần Tông và phái Thanh Thành cũng vậy, hiện tại gặp Chiêm Khánh Nhân của Côn Lôn cũng thế, có lẽ đây chính là bản tính trời sinh của những tông môn cổ xưa này, tự cho mình hơn người khác.  

 

Ít nhiều, Chiêm Khánh Nhân cũng biết Dương Bách Xuyên không phục, anh ta cười lạnh nói: “Cậu đừng chủ quan, nói thật cho cậu biết, bất kỳ một tông môn cổ xưa nào cũng có thể vượt qua sức tưởng tượng của cậu, đừng tự cho rằng mình giết hơn trăm Tiên Thiên đã là giỏi, đó chỉ là sức mạnh bề nổi của bọn họ, cậu nghĩ cái danh tông môn cổ xưa đó chỉ là gọi cho vui thôi sao?  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement