Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Chiêm Khánh Nhân thoáng sửng sốt. Hình như có lý đấy, nhưng cứ cảm thấy sai sai ở đâu mà không nghĩ ra. Anh ta hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu muốn đền bù thế nào?"
"Yêu cầu không cao, dù sao tôi và đại sư bá của anh cũng là chỗ quen biết. Đền bù cho tôi một hai vạn tinh thạch Tiên Thiên là được." Tên họ Dương nào đó ra vẻ nghiêm túc nói.
Chiêm Khánh Nhân suýt đạp hụt, tức giận mắng: "Sao cậu không ăn cướp luôn đi?"
"Nghe xem anh nói kìa, tôi đường đường là môn chủ một môn, sao lại đi ăn cướp chứ? Côn Luân các anh đứng đầu tông môn lâu đời, lẽ nào ngay cả chút ít tinh thạch Tiên Thiên như vậy cũng không có?" Dương Bách Xuyên chẳng khác gì đang lừa gạt tống tiền.
Chiêm Khánh Nhân tức nổ phổi. Cmn cậu vừa mở mồm đã đòi một hai vạn tinh thạch Tiên Thiên?
"Đó là tinh thạch Tiên Thiên, tinh hoa thiên địa đấy, thằng nhóc cậu tưởng là cải thảo chắc?" Chiêm Khánh Nhân gào lên.
"Khụ khụ, có thể thương lượng mà! Nếu thật sự không được thì cho tôi một vạn tinh thạch cũng được. Tôi không lừa anh đâu, không tin thì anh hỏi đại trưởng lão xem ông ấy có uống rượu Khỉ và linh tửu hay không, hỏi xem có phải rượu ông ấy uống tràn đầy linh khí hay không. Anh nói xem suốt một năm trời ông ấy uống hết bao nhiêu linh thạch, sư bá của anh uống rượu làm Vân Môn chúng tôi suýt phá sản luôn." Dương Bách Xuyên nói nhăng nói cuội, túm lại là muốn đòi chút lợi lộc từ Côn Luân.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Chiêm Khánh Nhân phát hiện thứ đại sư bá nhà mình uống là linh tửu. Nếu những gì Dương Bách Xuyên nói là sự thật, thì người ta đòi một vạn tinh thạch Tiên Thiên cũng không nhiều lắm. Nhưng Chiêm Khánh Nhân không tin Dương Bách Xuyên, bèn đi tới chỗ Tửu Tiên lão đầu và hỏi: "Khụ khụ, đại sư bá, bình thường ngài đều uống linh tửu sao?"
"Đương nhiên, tôi không thèm uống rượu bình thường của thế tục đâu. Đây là rượu có đẳng cấp thấp nhất rồi đấy, rượu ngon của nhóc Xuyên bị tôi uống hết rồi. Bình thường lão phu toàn uống rượu Khỉ." Tửu Tiên lão đầu khoe khoang, sau đó còn nói với Dương Bách Xuyên: "Nhóc Xuyên, lão phu sắp uống hết rượu rồi, cậu mau tìm rượu cho lão phu đi, nếu không lão phu không tha cho cậu đâu."
Lần này Chiêm Khánh Nhân đã xác nhận Dương Bách Xuyên nói thật, lập tức hít sâu một hơi. Chính đại sư bá tự thừa nhận thì chắc chắn không sai, uống linh tửu hàng ngày thì ai mà chịu nổi?
Như vậy uống suốt một năm...
Đệt, cho dù Côn Luân là tông môn lớn cũng không chịu nổi!
Nói vậy thì Dương Bách Xuyên đòi một hai vạn tinh thạch Tiên Thiên cũng không nhiều lắm.
Tuy nhiên, Chiêm Khánh Nhân không biết là Hầu Đậu Đậu có một bầy khỉ sản xuất rượu Khỉ mỗi ngày, làm sao Dương Bách Xuyên phá sản được?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!