Quả nhiên mấy ngày kế tiếp giống như Tửu Tiên lão đầu nói, không có ai đến Vân Môn gây chuyện, ba ngày này trôi qua rất yên tĩnh.
Chẳng qua đến đêm thứ ba, Dương Bách Xuyên lại nhận được điện thoại của Ngô Nam.
Điện thoại vừa kết nối, giọng điệu nửa trêu chọc nửa trào phúng của Ngô Nam đã vang lên: “Dương điên, chúc mừng, chúc mừng, thành công nổi tiếng ở giới võ cổ.”
Dương Bách Xuyên bị một câu Dương điên của đối phương làm choáng váng: “Đàm chủ Ngô có việc gì không, còn nữa tôi là Dương Bách Xuyên, không phải Dương điên.”
Ngô Nam cười ha ha: “Một lần chém giết mười lăm võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy, đắc tội hai đại tông môn cổ xưa, bản lĩnh và lá gan như vậy, mấy ngày nay đã trở thành giai thoại tại giới võ cổ rồi. Hiện tại khắp giới đều đang bàn tán Dương Bách Xuyên cậu chính là tên điên, ma đầu, cũng không biết ai đã đặt cái tên ‘Dương điên’ kia, tôi cảm thấy tên này vô cùng phù hợp với cậu.”
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, không nghĩ tới bản thân lại nổi tiếng, Dương điên? Nghe cũng hay nhỉ!
Anh mặc kệ sự trào phúng của Ngô Nam, trực tiếp hỏi: “Đừng nói ông gọi điện cho tôi chỉ để nói chuyện này chứ?”
“Nếu không phải đàm chủ đại nhân nhà tôi sai bảo, tôi mới lười quản chuyện của cậu, gọi điện cho cậu là có tin tức về đảo Hồng Kông.”
“Đảo Hồng Kông?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên: “Có thể xảy ra chuyện gì liên quan đến đảo Hồng Kông chứ?”
Ngô Nam cười khẩy: “Nợ phong lưu của ai đó đấy, mấy ngày trước bộ phận tình báo đảo Hồng Kông truyền tin có một người phụ nữ tên Viên Kim Phượng gặp phải rắc rối ở đó. Tôi ấy mà, nghe theo lời đàm chủ đại nhân, chú ý mấy việc vớ vẩn của người nào đó một chút, tôi cũng chỉ làm theo lời dặn dò của đàm chủ mà thôi, về việc có liên quan không thì làm phiền Dương điên tự suy nghĩ, vậy nhé!”
“Khoan hãy ngắt máy, gửi tin tức Viên Kim Phượng ở đảo Hồng Kông đảo cho tôi đã.” Dương Bách Xuyên vội vàng nói.
“Tút tút tút~” Điện thoại truyền đến tiếng máy bận, Ngô Nam đã lạnh lùng cúp điện thoại.
Dương Bách Xuyên không nhịn được cười khổ, Ngô Nam vẫn vì chuyện của Hạ Lộ mà ôm lòng oán giận anh như trước, mãi không thể tiêu tan. Thế nhưng anh lại rất cảm kích ông ấy, mặc kệ Ngô Nam có phải vì nghe lời dặn dò của Hạ Lộ mà chú ý chăm sóc anh hay không, ông ấy có thể gọi cú điện thoại này xem như đã trọn tình nghĩa, anh phải nhớ kỹ phần ân tình này.
Dương Bách Xuyên không nghĩ tới Ngô Nam lại nhắc tới Viên Kim Phượng, nghĩ lại cũng không sai, Viên Kim Phượng từng nói cô ấy kế thừa tài sản của một thương nhân Hồng Kông. Sau khi anh chữa khỏi hai chân của mẹ cô ấy, Viên Kim Phượng đã dẫn ba mẹ đi du lịch, sau đó Dương Bách Xuyên mới biết được bọn họ đi Hồng Kông, trong nhà có công ty ở đó.
Lúc trước cô ấy còn nói muốn đưa công ty cho Dương Bách Xuyên nhưng anh đã từ chối rồi.
Trong lòng anh vẫn có một tình cảm khá đặc biệt với Viên Kim Phượng, đáng tiếc đối phương lại không có ở đây, anh định điện thoại hỏi thăm một phen nhưng bận rộn một hồi lại quên mất. Nếu không phải hôm nay Ngô Nam gọi điện tới thì Dương Bách Xuyên thật sự không nhớ ra được.
Lúc anh chuẩn bị gọi lại cho Ngô Nam, điện thoại di động bỗng đổ chuông, là tin nhắn của Ngô Nam, mở ra xem thì là tin tức của Viên Kim Phượng ở đảo Hồng Kông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!