Nói tới đây, Dương Bách Xuyên cố ý dừng lại một chút.
Trong đầu Lưu Tích Kỳ ít nhiều cũng đoán được Dương Bách Xuyên đang muốn nói gì, cơ thể anh không tự chủ được mà ngồi thẳng dậy, anh gật đầu nói: “Nói thừa, đương nhiên là biết, tư bản là cách gọi tắt của tư bản tài chính, là một nhóm độc quyền hình thành bởi sự hợp nhất của các ngân hàng và các doanh nghiệp lớn, được kiểm soát bơi số lượng nhỏ các nhà đầu sỏ tài chính, thường do một hoặc là nhiều thế lực gia tộc hợp thành…”
Đợi Lưu Tích Kỳ nói xong, Dương Bách Xuyên cũng gật đầu đáp: “Đại khái chính là như vậy, nhưng mà cái tôi muốn nói là, sau lưng tám tông môn cổ xưa này đều có tư bản tài chính, bọn họ có sức ảnh hưởng tới mọi ngành nghề, quan trọng nhất là trên quốc tế.
Cậu nói xem những tập đoàn tài chính này, hoặc là nói tông môn có bao nhiêu tiền? Không ngoa mà nói thì bọn họ giàu nứt đố đổ vách, hiện tại cậu mới có chút thành tựu này đã đắc ý, tương lai cho dù Vân Kỳ phát triển ra toàn thế giới, nhiều lắm thì cũng chỉ là công ty tập đoàn mà thôi.”
Cậu nhớ cho kỹ, làm lớn hơn chút, đừng sợ gì hết cứ mạnh tay mà làm. Anh em ủng hộ cậu hết mình, đợi sau khi Vân Kỳ ổn định, cậu cũng nên cân nhắc cạnh tranh với những ngành nghề khác, nếu chỉ dựa vào sản phẩm làm theo công thức tôi điều chế thì sẽ không vươn xa được…”
Tuy rằng trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, vẻ mặt của Lưu Tích Kỳ lúc xanh lúc trắng, nhưng sau đó trong mắt anh lại ngập tràn vẻ kiên định, anh dũng cảm nói: “Nhóc Xuyên, cậu yên tâm, anh đây nhất định sẽ khiến Vân Kỳ có thể sánh vai với tư bản của những tông môn cổ xưa kia, Vân Kỳ của chúng ta có nhiều ưu thế hơn bọn họ, chúng ta là người tu chân, bọn họ là võ cổ giả, chúng ta là quý tộc còn họ chỉ là dân thường, chuyện này anh đây rất có lòng tin.”
Lưu Tích Kỳ nói với tâm trạng vô cùng phấn khởi, với anh mà nói, con đường kinh doanh mới là giấc mơ của anh, hôm nay Dương Bách Xuyên nói tới hai từ tư bản đã thật sự kích thích anh. Có điều sau khi lấy lại tinh thần, anh đã đặt cho mình một mục tiêu lớn hơn nữa.
“Haha, phép so sánh của cậu rất tốt, không tệ Vân Môn của chúng ta là người tu chân, là quý tộc, chúng ta có ưu thế hơn.” Dương Bách Xuyên rất tán thưởng tinh thần mạo hiểm thử thách của Lưu Tích Kỳ, anh cũng hy vọng trong tương lai, Vân Môn cũng sẽ có một tập đoàn tư bản sánh ngang với tám tông môn cổ xưa.
Hai người nói chuyện phiếm, Dương Bách Xuyên không ngờ về sau lại xảy ra một thay đổi vô cùng lớn, hơn nữa điều này đã ảnh hưởng trực tiếp tới con đường tu luyện của anh.
Đúng lúc này, phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Tích Kỳ mời vào.
Giây sau, cửa phòng làm việc được mở ra, một làn gió thơm mát thổi vào.
Dương Bách Xuyên nhìn về phía cửa, wow, một màu đỏ quyến rũ.
Chỉ thấy Trương Thiến xuất hiện với một chiếc váy dài màu đỏ, theo sau là Bộ Thanh Mai, cô cũng mặc một chiếc váy dài nhưng là màu trắng tinh khiết.
Nhìn Bộ Thanh Mai thì bảo thủ, còn Trương Thiến thì phơi bày lộ liễu, điều này khiến Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ không dám nhìn thêm.
Váy dài của người phụ nữ này gần như không có bao nhiêu vải.
Ngay sau đó, Hách Mỹ Lệ cũng bước vào, cô ăn mặc có vẻ bình thường hơn một chút, Hách Mỹ Lệ nói: “Chúng ta đi thôi nào hai ông chủ, nhà hàng đã đặt xong xuôi rồi.”
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, Bộ Thanh Mai ăn mặc bảo thủ nhưng lại nhìn rất thoải mái, mặc dù Trương Thiến ăn mặc có thể gợi lên dục vọng của anh, nhưng cũng không có gì hơn.
Tuy Dương mỗ yêu người đẹp, nhưng cũng không phải gặp một người là yêu luôn người đó.
Chỉ dừng lại trên người Trương Thiến chưa đầy ba giây sau đó liền dời ánh mắt đi, rơi vào cái váy dài màu trắng của Bộ Thanh Mai.