Nghĩ đến đây, trong lòng người phụ nữ cũng bắt đầu co giật.
Dương Bách Xuyên nhìn chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh, thấy được sự sợ hãi sâu trong con ngươi của cô ta, vì vậy không để ý đến nữa, loại phụ nữ này chỉ cần chỉnh lý, dạy bảo một lần, cô ta sẽ khắc trong trí nhớ.
Nói trắng ra là chỗ dựa của cô ta là anh trai đầu trọc của mình, nhưng bây giờ đầu trọc không thể chống lưng cho cô ta, cô ta bị dọa đến mức không đứng dậy nỗi, đối với loại phụ nữ này Dương Bách Xuyên đều lười liếc mắt một cái.
Cả nhà Âu Dương Ngọc Thanh bị bỏ lại giữa viện, Dương Bách Xuyên cũng đã làm chuyện anh nên làm, tiếp theo anh còn phải đến công ty Vân Kỳ một chuyến, sau đó đi tìm Hạ Lộ, không còn dư thời gian để trì hoãn.
Đi đến trước mặt mẹ con Âu Dương Ngọc Thanh nói: “Em có thể đi tìm bác sĩ làm kiểm tra toàn diện sức khỏe cho dì Âu Dương, có lẽ không sao đâu, hoàn toàn có thể xuất viện, em biết địa chỉ quê của tôi, chờ lát nữa tôi sẽ sắp xếp xe đưa em về Vân Môn.
Ngoài ra hãy dẫn dì đi cùng, không khí ở đó thích hợp để nghỉ ngơi, tôi còn việc khác cần làm, không thể đi cùng với em và dì.”
Âu Dương Ngọc Thanh còn chưa nói gì, mẹ cô đã mở miệng cảm ơn trước: “Cảm ơn con Vân Tử, nếu con vội thì đi đi, hôm nay đã làm phiền rồi…” Bà đã nghe con gái nói Dương Bách Xuyên đã trị hết bệnh cho bà, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy người họ hàng với cái đầu trọc làm cả nhà đều đau đầu đến nay chạy trốn Dương Bách Xuyên, bà thật sự xem trọng Dương Bách Xuyên, nói một đống lời cảm kích.
Dương Bách Xuyên cũng tỏ thái độ mời bà về quê với u Dương Ngọc Thanh để tu dưỡng thân thể, sau khi khách sáo một phen thì chuyện cũng đã được giải quyết.
Ở trong mắt mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh đã xem Dương Bách Xuyên như con rể hiền, cuộc đời bà từng trải qua nhiều chuyện phong phú, sao lại không nhìn ra quan hệ giữa con gái Âu Dương Ngọc thanh cùng Dương Bách Xuyên, dù sao ngoài cảm kích Dương Bách Xuyên ra, ấn tượng cũng không tồi.
Trong lòng Âu Dương Ngọc Thanh tràn đầy cảm động, cô đồng ý với sự sắp xếp của Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng cảm kích, khoảng thời gian này trong nhà gặp chuyện bệnh tình của mẹ, cùng với anh trai và chị dâu làm ầm ĩ, khiến tâm sức của cô vô cùng tiều tuỵ, quả thật cũng muốn đi giải sầu, Dương Bách Xuyên nói quê anh là một thôn nhỏ yên bình trên núi, thích hợp để mẹ đi nghỉ ngơi.
Đối với chuyện anh trai và chị dâu làm ầm ĩ, Âu Dương Ngọc Thanh không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào, tùy tay ký tên lên văn kiện, trực tiếp đưa bất động sản cho anh trai Âu Dương Dương, dù sao cũng là anh ruột, không muốn hắn bị chị dâu cay nghiệt giận dỗi.
Còn mẹ cô thì đến đó để dưỡng lão.
Sau khi Dương Bách Xuyên nói chuyện với Âu Dương Ngọc Thanh vài câu, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trước khi rời đi, lúc đi ngang qua anh của Âu Dương Ngọc Thanh, Âu Dương Dương, thấp giọng nói: “Nếu anh vẫn còn là đàn ông, thì nên sống có tôn nghiêm một chút, sau này anh không cần lo cho mẹ anh ở bên này, nhưng anh đang làm người thân của anh lo lắng đấy.”
Sau khi nói xong Dương Bách Xuyên trực tiếp rời đi, nhưng Âu Dương Dương lại run rẩy cả người, đôi tay siết chặt kêu rôm rốp.
Nhìn vào văn kiện bất động sản trong tay, hắn nhìn vợ mình bị Dương Bách Xuyên đánh thành đầu heo, rồi nhìn thoáng qua người mẹ tóc bạc trắng cùng với em gái Âu Dương Ngọc Thanh sưng đỏ đôi mắt, Âu Dương Dương giơ tay xé nát bản hợp đồng bất động sản trong tay.