“CÔ Sở, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ của cô, cô lại mặc kệ hung thủ nhởn nhơ. Tôi thật sự không biết, với năng lực đó của cô, làm sao sở gia chủ lại giao sản nghiệp lớn như thế cho cô làm chứ?”, Âu Dương Sân cười lạnh nói: “Cô sở, nếu cô không quản được thì đừng quản nữa, tôi sẽ tự mình làm. Tôi cũng sẽ gọi điện cho sở gia chủ, câu lạc bộ này vẫn nên giao cho cậu sở làm sẽ càng tốt hơn một chút. Phụ nữ sao, vẫn nên lấy chồng sớm đi thòi”.
“ông!”
Sở Dao giận dữ, biết Âu Dương Sân cố ý nói như vậy đế lấy lòng anh trai sở Triết của cô ta.
Cô ta cười lạnh một tiếng: “Chủ tịch Âu Dương, sau khi đi ra ngoài ông muốn làm cái gì tôi không xen vào, nhưng nơi này là địa bàn của tôi, không có sự cho phép của tôi, ông đừng hòng động vào một sợi tóc của cậu Lý!”
Vào lúc này, sở Dao bình thường vẫn luôn ôn tồn lễ độ đã để lộ ra bá khí bẩm sinh của thế gia, cho dù cô ta ở trong gia tộc bị xa lánh, nhưng cũng là người nhà họ sở, mà nhà họ sở sao có thể đế bị Âu Dương Sân động vào chứ!
Cô ta nhẹ nhàng vung tay lên, bảo vệ câu lạc bộ xông đến, xếp hàng chặn đường đi của Âu
Dương Sân và đám vệ sĩ. Hai bên lại giương cung bạt kiếm một lần nữa. Chỉ là các nhân viên an ninh có sở Dao làm chỗ dựa, đã kiên cường hơn lúc ở ngoài cửa nhiều.
Âu Dương Sân không nghĩ tới sở Dao sẽ cường ngạnh như thế, bây giờ ông ta mới phát hiện có lẽ mình đã đánh giá thấp vị đại tiếu thư này, không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi ăn nói quá kích động, dù sao cô ta cũng là người nhà họ Sở!
Nhưng lời đã nói ra ngoài, lấy đâu ra thang để leo xuống nữa? Huống chi lúc này đã có không ít người lũ lượt kéo đến, đều là các công tử hào môn thế gia.
Những người này chỉ trỏ, châu đầu ghé tai, có đang hỏi tình huống, có người xem náo nhiệt.
Có mấy người có quan hệ tốt với Âu Dương Tĩnh, cũng nhận được tin nhắn của sở Triết, liền đứng ra chỉ vào sở Dao: “sở Dao, việc này là cô không đúng, tôi đứng về phía chủ tịch Âu Dương. Âu Dương Tĩnh là hội viên câu lạc bộ chúng ta, hội viên bị đánh ở câu lạc bộ, vậy mà người đánh lại không có chuyện gì, nói như vậy mà được sao?”
“Đúng thế, câu lạc bộ không thế bảo đảm được quyền lợi và sự an toàn của hội viên, còn mở cửa làm gì nữa!”
“Hôm nay là Âu Dương Tĩnh bị đánh, ai biết ngày mai có phải sẽ đến phiên tôi hay không? Như thế về sau ai còn dám đến câu lạc bộ chơi nữa?”
“Nói đúng lắm, ở thủ đô cũng không chỉ có mỗi nhà cô có câu lạc bộ xe sang, đừng tưởng rằng chúng tôi không thể rời khỏi cô”.
“Sở Dao, nếu cô đã không có bản lĩnh đó thì hãy để anh trai cô làm đi!”
Sở Dao trầm mặt không nói lời nào. cô ta biết những người này nhất định là được anh trai cô ta sai sử, nếu không bọn họ sẽ không dám nói lời như vậy. Lúc này cô ta càng không thế đáp ứng, cô ta càng đáp lại, bọn họ sẽ càng mạnh hơn.
Bây giờ vẫn phải giải quyết chuyện của Âu Dương Sán trước đã, chờ lát nữa anh trai sở Triết đến, cô ta sẽ rất khó xử lý. Thậm chí cô ta còn có dự cảm Sở Triết đã đến, đang ở gần đây xem kịch hay.
Sở Dao nhìn Lý Dục Thần một chút, trong lòng rất bất đắc dĩ. Tên đầu gỗ này, nếu chịu rời đi sớm một chút thì làm gì có những chuyện này nữa?
Bây giờ muốn đi cũng không được.
Sở Dao rất khó xử lý.
Theo lý thuyết, cô ta nên ưu tiên cân nhắc xử lý yêu cầu của hội viên câu lạc bộ, lời bọn họ nói cũng không phải là không có đạo lý.
Nhưng cô ta cũng không phải là người không biết điều. Nguyên nhân gây ra chuyện này là do Âu Dương Tĩnh sai trước. Nếu như cậu Lý không biết công phu, bây giờ người bị thương sẽ là cậu Lý, mà chắc chắn vị phu nhân xinh đẹp bên cạnh anh sẽ bị tên Âu Dương Tĩnh cầm thú làm bẩn nhục nhã.
“Cô Sở, bảo người của cô tránh ra!”, Âu Dương Sân đe dọa: “Nếu cô mà không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí!”
“Ông dám!”, sở Dao không nhường một bước nào.
Mấy tên thiếu gia đi tới, đứng ở bên phía Âu Dương Sân, kêu ầm lên: “sở Dao, mau tránh ra! Cô không bảo vệ quyền lợi của hội viên, chính chúng tôi sẽ bảo vệ! Hôm nay ai cũng không giữ được mạng sống của tên nhóc kia đâu!”
Sở Dao đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Cô sở, cô tránh ra đi. Nếu đã có người muốn chết, cô cần gì phải ngăn cản chứ!”
Sở Dao quay đầu, thấy Lý Dục Thần cười như không cười nhìn mình.
Mà Lâm Mộng Đình bên cạnh Lý Dục Thần cũng nhẹ nhàng cười, giống như hoàn toàn không
coi những này người ra gì.
Sở Dao biết Lý Dục Thần có thực lực. Tông Sư sổ một Nam Giang, cô ta cũng đã từng nghe nói qua. Một thiếu niên bên cạnh cô Lý còn có thể cắt cố đại đệ tử Phan Vân Long của Tần gia, có thế tưởng tượng được cậu Lý sẽ có thực lực như thế nào.
Không phải sở Dao lo lắng đến sự an toàn của Lý Dục Thần, cô ta chỉ đang bảo vệ tôn nghiêm và chính nghĩa trong lòng mình thôi, dù sao chuyện này cũng xảy ra trên địa bàn của cô ta.
Mặt khác, nếu thật sự đánh nhau, Lý Dục Thần đánh hết những người này rồi, câu lạc bộ của cô ta còn mở cửa kiểu gì nữa? Đúng như những hội viên kia nói, về sau ai còn dám đến câu lạc bộ Dao Quang nữa?
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, rõ ràng đã khống thế kiếm soát được nữa. Có giằng co nữa cũng sẽ không có kết quả gì.
Sở Dao quyết định chắc chắn, nói: “Cậu Lý, dù sao nơi này cũng là địa bàn của tôi, bọn họ cũng đều là hội viên của tôi, cho nên… mong cậu hãy giơ cao đánh khẽ”.
Lý Dục Thần cười nói: “Vậy phải xem có phải bọn họ tự chịu diệt vong hay không”.
Sở Dao biết nhiều lời vô ích, phất tay bảo bảo