Âu Dương Tĩnh lạnh lùng cười một tiếng, đi về phía Lý Dục Thần, một chân dẫm lên ghế máy trong vườn, cong lưng, nhìn từ trên xuống nói:
“Họ Lý phải không? Có tiền lắm sao! Chắc không phải người thủ đô nhỉ, đồ lỗi thời, đến cả Pagani cũng không biết thì đừng có mua siêu xe làm gì, sẽ bị người khác cười nhạo đó, cho mày một cơ hội, trả xe lại đây”.
Ánh mắt anh ta chuyển qua người Lâm Mộng Đình: “Còn cô gái này nữa, nhường cho tôi đi…”
Một tiếng bốp giòn tan.
Âu Dương Tĩnh còn chưa kịp nói xong đã bị ăn một cái tát, cả người bay ra ngoài, đập một cái rầm thật mạnh vào góc vườn.
“Cậu Lý…”
Đới Đình hoảng sợ, không ngờ Lý Dục Thần sẽ ra tay không báo trước, ở câu lạc bộ Dao Quang cũng thường xảy ra tranh chấp giữa các phú nhị đại, nhưng rất ít khi đánh nhau, hoặc là câu lạc bộ ra mặt giải quyết, hoặc là họ ra ngoài giải quyết.
“Miệng anh ta thối quá”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Đới Đình nhớ tới lời nói miệt thị của Âu
Dương Tĩnh, lại thấy bây giờ nửa mặt anh ta đã sưng lên, quỳ rạp xuống đất, máu phun đầy miệng, rất là hả giận.
Nhưng cô ấy cũng có chút lo lắng, mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mất kiếm soát.
Cô ấy đã nghe nói về thanh danh của Lý Dục Thần, đến cả nhà họ Bạch và nhà họ Tần cũng dám động, đương nhiên sẽ không để Âu Dương Tĩnh vào mắt.
Nhưng Âu Dương TTnh cũng không dễ chọc, cha anh ta là Âu Dương Sân, chủ tịch tập đoàn Tây Châu, ở thủ đô cũng được xem là một doanh nhân có thực lực. Điều quan trọng là, Âu Dương Tĩnh là anh em với thiếu gia Tiêu Ngôn nhà họ Tiêu, nếu Tiêu Ngôn biết anh em của mình bị người ta đánh, anh ta sẽ đế yên sao?
Mặt khác, quan hệ của Âu Dương Tĩnh và sở Triết cũng không tệ. Đây cũng chính là lý do anh ta dám trêu ghẹo Đới Đình, chủ câu lạc bộ Dao Quang là sở Dao, mà sở Triết là anh trai của sở Dao, quan hệ của hai anh em rất tế nhị.
Đới Đình càng lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hướng lớn đến địa vị của sở Dao trong gia tộc.
“Mày… Mày lại dám đánh tao!”, Âu Dương Tĩnh bò dậy, nói không rõ chữ mà chỉ vào Lý Dục Thần: “Tao sẽ giết mày!”
Anh ta hét lên, mọi người không dám tới gần.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh.
Đới Đình nói: “Cậu Lý, xin hãy bình tĩnh, chuyện này cứ giao cho tói đi. Nơi này là câu lạc bộ Dao Quang, tuy Âu Dương Tĩnh miệng thối nhưng anh ta vẫn là hội viên cao cấp của câu lạc bộ…”
Lý Dục Thần chưa tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.
Đới Đình hiểu ý anh, cô ấy đi về phía Âu Dương Tĩnh, nói: “Cậu Âu Dương, nể mặt tôi đi, chuyện hôm nay hãy bỏ qua đi nhé, câu lạc bộ chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu”.
“Cái rắm ấy!”, Âu Dương Tĩnh tức giận: “Cô là cái thá gì? Có sở Dao ở đây, tôi sẽ nể mặt cô ta, cô chỉ là con chó của sở Dao, dựa vào đâu mà tôi phải nể mặt cô?”
Vẻ mặt Đới Đình tái mét, nhưng cũng không nổi nóng, nói: “Cậu Âu Dương, vậy cậu muốn làm thế nào?”
“Tôi là hội viên của câu lạc bộ các người, bây giờ lại bị đánh trong câu lạc bộ, cô nói xem phải làm sao?”, Âu Dương Tĩnh tức giận nói: “Đơn giản thôi, đánh cái tên họ Lý này cho tôi, đánh gãy tay gãy chân, nếu cô không làm được thì gọi sở Dao tới, Sở Dao không làm được thì cô ta không có tư cách quản lý câu lạc bộ này, vẫn nên để cậu sở tới
quản đi!”
Đới Đình đang định nói thì bỗng có người nắm lấy vai cô ây.
Cô ấy quay đầu lại, thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lý Dục Thần.
Không hiểu sao Đới Đình vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy có hy vọng.
Lý Dục Thần đi ngang qua cô ấy, tới trước mặt Âu Dương Tĩnh.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Vừa rồi mày nói muốn đánh gãy chân gãy tay tao đúng không?”
Lý Dục Thân đột nhiên đá vào đầu gối Âu Dương Tĩnh.
Một tiếng rắc vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tĩnh và tiếng thét chói tai của người phụ nữ anh ta dẫn tới đồng thời vang lên.
Âu Dương Tĩnh ngã xuống đất, chân đã bị bẻ gãy chín mươi độ.
Lý Dục Thần dẫm lên chân còn lại của anh ta, nói: “Tao cho mày một cơ hội để giữ lại cánh tay, gọi điện thoại bảo người mày quen tới, xem ai có thể cứu được mày”.
Nói xong, anh dùng hơi dùng lực ở chân, một
tiếng răng rắc lại vang lên, xương chân kia của Âu Dương Tĩnh cũng nứt ra.
Lý Dục Thần không thèm nhìn Âu Dương Tĩnh lấy một cái, chậm rãi trở lại chỗ ngồi.
Tất cả mọi người như hóa đá, không chỉ cơ thế chết lặng mà đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng. Hiện trường chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tĩnh.
Phải mất một lúc lâu Ngô Đại Minh mới phản ứng lại, đột nhiên phát hiện hai chân mình vẫn đang run lên, cứ như vừa rồi hai chân Lý Dục Thần cũng đá vào đùi anh ta vậy. Anh ta cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên.