Ngô Đại Minh suýt khóc.
Nói tên cậu Âu Dương của tập đoàn Tây Châu ra rồi mà vị tiểu thư này còn không cau mày.
Nếu thật sự phải bồi thường gấp mười lần thì chắc chắn sếp sẽ không chấp nhận tốn thất này, Ngô Đại Minh sẽ phải tự móc tiền túi ra trả.
So sánh địa vị trong giới, anh ta khinh thường Hầu Thất Quý. Nhưng nếu so sánh về tiền bạc thì một người làm công ăn lương như anh ta sao có thể so với ông chủ Hầu chơi đồ cổ mấy chục năm?
Bồi thường gấp mười lần, anh ta lấy cái gì ra mà bồi thường? Bán nốt cái quần lót cũng không đền nổi ấy chứ.
“Lúc cậu Âu Dương đến xem xe, có cậu Tiêu đi cùng. Cô Lâm, cô xem…”, Ngô Đại Minh thấy Lâm Mộng Đình vẫn thờ ơ thì giải thích thêm: “Chính là Tiêu Ngôn thiếu gia của nhà họ Tiêu ở thủ đô!”
“Nhà họ Tiêu?”, Lâm Mộng Đình sửng sốt, cô quay sang nhìn Lý Dục Thần.
Tiêu Sinh và Lý Thiên Sách là bạn thân, mà Tiêu Minh Hạc vừa mới đi vào Quỷ Cung, giết Đạm Đài Ngọc và Quỷ Vương cùng với Lý Dục
Thần. Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Lý là đồng mình, cô phải suy xét đến quan hệ của hai nhà.
Ngô Đại Minh thấy Lâm Mộng Đình cuối cùng cũng có phản ứng thì yên tâm hẳn, anh ta lại ưỡn ngực, nói: “Chính là Tiêu Ngôn thiếu gia của nhà họ Tiêu, văn võ song toàn, là người nối bật trong thế hệ thanh niên ở thủ đô. Cậu Âu Dương và Tiêu thiếu gia là bạn bè!”
Lâm Mộng Đình vẫn nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Mặc kệ nhà họ Tiêu hay nhà họ Vương, vợ tôi đã thích cái gì thì không ai có thế lấy đi được”.
Lâm Mộng Đình phì cười, cô nhét thẻ vào tay Tiếu Trịnh, nói: “Mau đi quẹt thẻ đi, cô không muốn lấy phần trăm hoa hồng từ hợp đồng này à?”
Trái tim Tiếu Trịnh đập thình thịch. Tuy trích phần trăm không cao, nhưng chiếc xe này rất đắt nên tính ra cô ta sẽ nhận được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ. Trước kia bán được loại xe này thì hiệu suất bán hàng thuộc về quản lý chứ đâu đến lượt cô ta.
Cô ta thấp thỏm nhìn quản lý Ngô.
Ngô Đại Minh cực kỳ khó xử, anh ta vừa tức giận vừa xấu hổ lại vừa lo lẳng, đành phải dùng kế hoãn binh: “Hai người khoan vội trả tiền, hay là hai vợ chồng cứ xem xe đi đã, để Tiểu Trịnh đi chuẩn
bị hợp đồng”.
Lâm Mộng Đình cười nói: “Câu lạc bộ của các anh lớn, tôi tin tưởng các anh, tôi trả tiền trước, anh đưa biên lai cho tôi là được, thủ tục thì hai ngày nữa tôi sẽ bảo quản gia Hầu đến làm”.
“Quản… Quản gia Hầu?”, Ngô Đại Minh giật mình: “Lão Hầu…”
Dù Lâm Mộng Đình dề tính đến mấy thì đến giờ cũng có phần mất kiên nhẫn, cô nói: “Tôi không muốn dài dòng với anh nữa. Nếu anh không làm chủ được thì gọi sếp của anh đến đây”.
Rồi cô kéo tay Lý Dục Thần đến phòng trà hoa viên nghỉ ngơi.
Ngô Đại Minh không có cách nào khác, đành nói với Tiểu Trịnh: “Cô đi đi, cứ chậm thôi, tôi đi gọi điện thoại”.
Tiếu Trịnh cầm thẻ rời đi với chút hy vọng trong lòng.
Ngô Đại Minh lấy điện thoại ra gọi điện ngay cho Âu Dương Tĩnh. Âu Dương Tĩnh nghe nói có người muốn cướp Phantom của mình thì nối giận, lập tức muốn chạy đến ngay.
Ngô Đại Minh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, đang phân vân có nên báo cho lãnh đạo không thì Tiểu Trịnh đã trở lại, ngoài ra còn có một người phụ nữ đi cùng với cô ta, tuổi chừng ba mươi,
mặc bộ vest màu ngà cất may khéo léo, trông đơn giản mà lão luyện.
Ngô Đại Minh trông thấy người phụ nữ này đến thì cảm thấy đau đầu.
“Tống giám đốc Đới, sao chị lại đến đây?”
Người phụ nữ này chính là tổng giám đốc Đới Đình của câu lạc bộ Dao Quang, là nữ cường nhân nối tiếng trong ngành xe hơi và giới kinh doanh ởthủ đô.
Mà sự xuất chúng của cô ấy không chỉ thế hiện ở diện mạo và năng lực ưu tú, mà còn ở chủ nhân thật sự sau lưng cô ây.
Đới Đình lạnh lùng nhìn Ngô Đại Mình, nói: “Nếu Tiểu Trịnh không báo cho tôi biết thì anh định giấu tôi đấy à? Khách hàng đâu?”
“ở, ở hoa viên”, Ngô Đại Minh thấp thỏm trả lời.
“Anh gọi điện cho Âu Dương Tĩnh, bảo là xe có vấn đề, chúng ta sẽ đặt làm cho cậu ta một chiếc khác, miền phí gia hạn hội viên cho cậu ta một năm, rồi bảo cậu ta có thế đưa ra những yêu cầu đặt riêng khác, cố gắng thỏa mãn cậu ta”, Đới Đình nói.
“ơ…”, Ngô Đại Minh sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng: “Tôi… Tôi đã gọi điện cho cậu Âu Dương… Đã báo rồi”.
“Anh…”, Đới Đình cạn lời nhìn anh ta, rồi mắng: “Đồ ngu! Lát nữa tôi quay lại tính sổ với anh!”
Dứt lời, cô ấy sải bước đi đến hoa viên.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ở trong vườn uổng trà, ngắm hoa.
Đới Đình đi đến, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Đới Đình, tổng giám đốc câu lạc bộ Dao Quang. Trước tiên xin cho tôi gửi lời xin lỗi đến hai bạn, bởi vì sự sai lầm trong nghiệp vụ của chúng tôi khiến cho hai bạn có những trải nghiệm không vui, thật sự xin lỗi. À, không biết phải xưng hô với hai bạn thế nào?”
“Tổng giám đổc Đới không cần xin lỗi, chỉ cần thực hiện hứa hẹn, bán xe cho bọn tôi là được”, Lâm Mộng Đình thấy Đới Đình nói năng lịch sẽ thì cũng khách sáo đáp lại: “Tôi là Lâm Mộng Đình, còn đây là là chồng tôi, Lý Dục Thân”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!