Sau khi độ kiếp, bước vào Tiên Thiên, hai phần Thiên Nhân, rất nhiều thứ không còn như xưa. Lúc này ông ta cần nỗ lực tiêu hóa, cũng cần khôi phục pháp lực, nếu không thì ví dụ về cảnh giới tăng lên, nhưng pháp lực rỗng tuếch, không khôi phục lại được vẫn có.
Bạch Phương Hưng dẫn theo mấy đệ tử nòng cốt chờ đợi bên ngoài Tiểu Bồng Lai, thấy Lý Dục Thần đi ra, ông ta lo lắng hỏi: “Cậu Lý, bên trong thế nào rồi? Sư huynh của tôi đâu?”
Lý Dục Thần đáp: “Hiện tại ông ta đang nghỉ ngơi, ông đi lấy một bộ quần áo, chốc nữa vào thay đồ cho ông ta”.
Bạch Phương Hưng biết Vương Sùng Tiên không có việc gì, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, liên tục nói: “Tốt tốt tốt, không có việc gì là tốt rồi. Sư huynh xuất quan thì không còn sợ gì nữa, nhất định có thể cứu Kim sư huynh về”.
“Hả?”, Lý Dục Thần nghe thấy không đúng nên hỏi lại: “ông nói gì cơ? Kim đạo trưởng thế nào?”
Bạch Phương Hưng đáp: “Bên phía Bắc Mĩ truyền đến tin tức, Trung Phu Quan bị kẻ dị giáo chiếm cứ. Tôi liên hệ Kim sư huynh, làm thế nào cũng không liên lạc được. Có tin tức nói, đạo sĩ tại
Trung Phu Quan đều bị bọn họ bắt đi”.
Xuống núi lâu như vậy, ngoài chuyện của nhà họ Lý ra, chuyện khiến Lý Dục Thân đế ý nhất chính là Thái Dương Thánh Giáo đột nhiên vùng lên ở nước ngoài.
Mặc dù Kim Tam Mộc vẫn chưa bước vào Tiên Thiên, nhưng tu vi cao thâm, đổi phó cao thủ võ đạo thông thường đều không nói chơi. Dù là Tông Sư võ đạo, Kim Tam Mộc cũng không sợ đấu một trận. Sao lại không tiếng động mất tích như vậy?
Huống hồ sư tỷ Hướng Vãn Tinh cũng đi Bắc Mĩ. Anh biết rõ thực lực của vị sư tỷ này, vài thập niên trước đã bước vào Tiên Thiên. Có cô ấy tại, sao có thể xảy ra chuyện được?
Lý Dục Thần vô cùng lo lắng, anh lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại Hướng Vãn Tình.
Cũng may điện thoại nhanh chóng kết nối được.
“ô, tiểu sư đệ, cuối cùng em cũng nhớ đến người sư tỷ này rồi à? Chị còn tưởng rằng em đẳm chìm trong vòng tay phụ nữ, quên luôn sư tỷ này chứ!”
Nghe thấy giọng nói của Hướng Vãn Tinh, Lý Dục Thần mới yên tâm.
“Sư tỷ, nào có chuyện đấy chứ! Em quên ai cũng sẽ không quên chị!”, Lý Dục Thần cười nói: “Khi còn bé chị đánh vào mông em, đến giờ em nhớ lại vẫn còn đau đấy!”
Điện thoại di động truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Hướng Vãn Tinh: “Ai bảo khi còn nhỏ em không nghe lời chứ! Cũng tại em khi đó quá gầy, dinh dưỡng không đầy đủ, trên mông chẳng có chút thịt nào, đánh xuống có thể không đau? Em vẫn còn nhớ mối thù chị à, nếu không phải chị giành trước, để Nhị sư huynh đến đánh vào thân thể tí tẹo kia của em, đánh được hai lần là mông nở hoa luôn!”
“Hì hì, em biết sư tỷ đối xử tốt với em mà, em vẫn còn nhớ!”
“Nhớ kỹ là được! Em trưởng thành rồi, càng lớn càng đẹp trai, còn vừa trắng vừa mềm, thật muốn đánh em thêm hai cái! Hahahaha…”
“…”, Lý Dục Thần tức xạm mặt lại, không biết sư tỷ ranh ma này của mình đang nghĩ cái gì.
“Dục Thần, nghe nói em kết hôn à? Sao không nói cho chị một tiếng, đế chuấn bị quà riêng cho em, thuận tiện nhìn em dâu thế nào”.
“Sư tỷ, sao có thể làm phiền vị tiên nữ như ngài chuấn bị tục lễ thế gian này chứ? Hơn nữa, em đính hôn, khỏng phải kết hôn. Bậc bề trên trong sư môn và các sư huynh đệ em không gọi
một ai cả, chờ Mộng Đình tu hành nhập môn, tương lai em sẽ mang theo cô ấy đến thăm sư trưởng, được sư phụ cho phép rồi chính thức kết thành đạo lữ, đến lúc đó mọi người chúc mừng em cũng không muộn”.
Hướng Vãn Tinh nói: “Cũng tốt. Em là người đứng đầu của Thiên Đô năm trăm năm qua, chỉ sợ thế gian chưa xuất hiện cô gái có thể xứng đôi với em, nhìn kỹ hẵng nói cũng tốt. Em hoàn lại duyên trần, giải quyết xong xuôi chuyện tại thế gian, có khó xử gì cần sư tỷ giúp thì cứ việc nói. Em cũng có thể lên núi tìm những sư huynh đệ khác”.
“Đa tạ sư tỷ. Chẳng qua trước khi em xuống núi, Đại sư huynh đã dặn dò, nhân duyên, con người, vào cõi trần tức không phải tiên. Chuyện của chính em vẫn dựa vào chính em đi”.
“Thôi đi, đừng nghe đại sư huynh nói, anh ta còn bảo thủ cứng đầu hơn cả sư phụ! Vào tông môn của chúng ta tức là có duyên. Duyên của em chính là duyên của Thiên Đô, nào có thể tách biệt? Sư phụ để em xuống núi rèn luyện, bây giờ em đã đột phá Tiên Thiên, trở thành người đầu tiên suốt năm trăm năm qua sau sư phụ, đây là kiêu hãnh của toàn bộ Thiên Đô! Nỗ lực tu hành, tranh thủ sớm ngày vượt qua Đại sư huynh, tức chết anh ta!”
Lý Dục Thần cứng họng, sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Sư tỷ, Đại sư huynh đã trải qua sáu
lần thiên kiếp!”
“Vậy thì thế nào chứ, chẳng phải chỉ là già đầu hơn thôi sao! Người khác trăm năm một kiếp, anh ta năm mươi năm một kiếp. Nhưng sư đệ em hai mươi năm đã có một kiếp, chẳng phải chưa tới một trăm năm đã đuổi kịp anh ta rồi sao!”, Hướng Vãn Tình cười khanh khách nói.
Lý Dục Thần bất giác cười khố, nào có chuyện tính toán độ kiếp như vậy? Hai mươi năm mà anh đã độ một lần lôi kiếp, đó là vì gặp được cơ duyên. Lần hai lần ba còn không biết đang ở đâu, nói không chừng phải mấy trăm năm sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!