Lâm Mộng Đình chán ghét nhìn thoáng qua Vinh Quảng Kiệt, sau đó khẽ gật đầu với người xung quanh: “Xin lỗi, làm chậm trễ việc làm ăn của mọi người.
Tôi họ Lâm, chồng tôi họ Lý, mọi người có thế gọi tôi là bà Lý, Lý trong mộc tử lý.
Hai mươi năm trước, Thủ đô có một nhà họ Lý, người lớn tuổi có lẽ sẽ biết. Chồng tôi, Lý Dục Thần chính là đời sau của nhà họ Lý.
Nhà họ Lý đã rời khỏi Thủ đò hai mươi năm, bây giờ lại quay về. Sau này xin mọi người hãy chăm sóc nhiều hơn”.
Đám người vây xem bộc phát ra tiếng xì xào bàn tán. Rất nhiều người lớn tuối kinh ngạc cảm thán, mà trẻ tuổi thì hỏi thăm nhà họ Lý hai mươi năm trước là ai.
Vương Bách Thuận khẽ gật đầu, rất thích lời nói khéo này của Lâm Mộng Đình.
Cô không phải nói xin lỗi, bởi ở đây chỉ có mình ông chủ Hầu là chịu tốn thất, đối với những người khác, cô không việc gì phải xin lỗi.
Cô chỉ đang mượn cớ này tuyên bố: Nhà họ Lý quay trở lại.
Tại Bách Thảo Đường, bọn họ dựa vào việc đánh cược thắng nhà họ Bạch đã rộng rãi tuyên bố một lần.
Tại Phan Gia Viên, cô lại tuyên bố thêm lần nữa. Lần này là giẫm lên Vinh Quảng Kiệt, thậm
chí là mặt mũi của Tân gia làm bậc thang.
Lợi hại! Vương Bách Thuận cảm khái.
Ông chủ Dương trong góc sợ ngây người, ngay cả Dương Lỵ Lỵ cũng ngừng thút thít, kinh ngạc nhìn bà Lý xinh đẹp tao nhã này.
Dương Lỵ Lỵ không biết nhà họ Lý, nhưng ông chủ Dương biết. Đây chính là thế gia đệ nhất Thủ đô năm đó!
Ông chủ Dương thật sự muốn ụp mặt xuống chậu phân. Đắc tội ai không đắc tội, lại cố tình đắc tội nhân vật lớn như vậy!
Ông ta lần nữa ước ao ghen tỵ nhìn thoáng qua Hầu Thất Quý – tên này thật đúng là gặp may!
Vinh Quảng Kiệt đau đến muốn chết, kêu rên hồi lâu mới lấy lại chút sức lực. Hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Mộng Đình, cắn răng nghiến lợi nói.
“Chúng mày có giỏi thì chờ đấy! Dám ra tay với tao, bổ nuôi tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”