Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Lâm Vân nhìn Vinh Quảng Kiệt và mấy tên đàn ông vạm vỡ hắn ta mang tới, nói: “Ấy chà, sớm biết thì em nên đi dạo thêm lát nữa, mấy cọng hành này cọng nào lại gần người của chị thế!”

Lâm Vân đứng đó ríu ra ríu rít, Nghiêm cấn sau lưng cậu ta chỉ gọi một tiếng “chị họ” liền không nói gì nữa.

Lâm Mộng Đình gật gật đầu với Nghiêm cấn, nói với Lâm Vân: “Vậy em lại đi dạo đi”.

Lâm Vân cười hì hì: “Khó mà làm được, nhỡ chị trở về thối gió vào tai anh rể nói chúng em ham chơi, chúng em chết chắc luôn. Được rồi, mấy cọng hành này giao cho bọn em đi”.

“Các em định làm thế nào?”, Lâm Mộng Đình cười hỏi.

“Nhố chứ sao”, Lâm Vân hời hợt đáp.

Mọi người tò mò nhìn hai thiếu niên không coi ai ra gì đứng nói chuyện phiếm.

Vinh Quảng Kiệt như thế chịu sỉ nhục, tức anh ách nói: “Thằng quỷ nhỏ từ đáu tới, cút ra ngoài cho tao!”

Người hắn ta dẫn tới xông lên, chuẩn bị bắt lấy Lâm Vân và Nghiêm cấn.

Nhưng tất cả mọi người đều giật mình, toàn

bộ đám đàn ông vạm vỡ này đều ngã lăn quay ra đất, rầm rì, không bò dậy nối, thoạt nhìn bj thương rất nặng.

Không ai nhìn rõ bọn họ ngã xuống đất như thế nào.

Mà Lâm Vân quay mặt về phía Vinh Quảng Kiệt, lạnh giọng nói: “Anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?”

Vinh Quảng Kiệt không biết hai thằng quỷ thoạt nhìn vẫn chỉ là học sinh trung học xuất hiện từ chỗ nào, lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.

Nhìn mấy tên tay chân ngã dưới đất, Vinh Quảng Kiệt nhíu nhíu mày.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement