Cho nên chuyện ông cụ Lâm chọn Lâm Thu Thanh làm gia chủ không phải vì ông cụ thiên vị con trai mình.
Nhưng đối với Lâm Lai Phong thì ông cụ rõ ràng đã bất công với ông ta.
Ông ta cảm thấy rằng mình tốt hơn Lâm Thu Thanh về mọi mặt nhưng lại không được coi trọng.
Điều này luôn khiến cho ông ta cảm thấy không công bằng, thời gian càng lâu thì tâm lý của ông ta lại càng vặn vẹo, sinh ra hận ý đối với Lâm Thượng Nghĩa cùng Lâm Thu Thanh.
Lý Dục Thần đã nhìn thấu Lâm Lai Phong.
"Ông có biết Triệu Thần Dương đã lấy bát tự của ông cụ Lâm không?"
"Biết, bọn họ thuê được một thầy phong thủy, nghe nói thông thạo âm dương, có thể tính nhân tính mệnh. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để tính xem ông cụ còn có thể sống được bao nhiêu ngày".
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Chứ có thể làm gì nữa?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Ông không biết mình đã bị người ta lợi dụng rồi sao? Bọn họ đúng là có thuê người, nhưng không phải thầy phong thủy mà là thầy phù thủy. Bọn họ lấy bát tự của ông cụ đi để thi triển ‘Đinh Đầu Tiễn Thư’. Đó là một loại vu thuật, sau khi thi triển thì người bị hại sớm nhất là 7 ngày, chậm nhất là 49 ngày nhất định chết bất đắc kỳ tử”.
"Làm sao... làm sao có thể như vậy được?", Lâm Lai Phong giật mình nói.
"Hừ, những người tầm thường làm sao có thể biết được loại kỳ thuật này? Tôi hỏi ông, khi Triệu Thần Dương lấy được bát tự của ông cụ thì có phải hắn ta cũng muốn có bát tự của ông không? Có phải hắn ta nói sẽ giúp ông tính xem ông có mệnh lên làm gia chủ của nhà họ Lâm hay không?”
Sắc mặt Lâm Lai Phong vô cùng kinh ngạc.
Ông ta đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, gặp qua vô số loại người, sao ông ta có thể không hiểu được?
Nếu những gì Lý Dục Thần nói là đúng, thì thực sự có loại vu thuật tên là “Đinh Đầu Tiễn Thư”.
Như vậy, hôm nay Triệu Thần Dương có thể mượn tay vu sư hại chết ông cụ Lâm thì tương lai cũng có thể hại chết Lâm Lai Phong.
Vốn tưởng rằng với thực lực của Triệu gia, trước tiên sẽ giúp ông ta thay thế Lâm Thu Thanh làm chủ gia tộc, sau đó ông ta sẽ dùng thủ đoạn và năng lực của mình để đánh bại Triệu gia trong tương lai.
Thật không ngờ tính mạng của ông ta đã sớm nằm trong tay của người khác.
Nghĩ đến đây, trên trán Lâm Lai Phong toát ra mồ hôi lạnh.
"Không, không có khả năng đó, trên đời làm sao có loại vu thuật như vậy chứ?"
Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn không thể nào tin được.
Ông ta không thể nào tin rằng trên đời này lại có vu thuật, và cũng không thể tin rằng bản thân lại bị con trai của Triệu Tứ Hải lừa.
...
Ngày hôm sau, Lý Dục Thần như thường lệ đến quán cơm Thân Dân làm việc.
Việc kinh doanh của quán cơm ngày hôm nay tốt một cách thần kỳ.
Có rất nhiều khách mới đến.
Có người đi lẻ, có nhóm 2 người, cũng có các nhóm nhỏ 3, 4 người.
Khách hàng đều rất hào phóng, gọi những món đắt tiền nhất trong quán.
Nhà bếp không đủ thực phẩm nên phải ra chợ nông sản mua bổ sung.
Nhân lực không đủ, ông chủ cũng trở thành bồi bàn, bận rộn xung quanh.
Bà chủ quán đứng sau quầy thanh toán, trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Ngay cả tóc cũng không làm, mạt chược cũng không đánh.
Bận rộn đến ba giờ chiều thì mới có thời gian rảnh để thở.
Khi sư phụ Vinh và Tiểu Dương bước ra ngoài, lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi như mới ngâm bồn nước nóng ra ngoài.
Sư phụ Vinh quạt chiếc mũ trong tay, oán giận nói: "Bà chủ, hôm nay là ngày mấy rồi? Lúc nào cũng làm nhiều như vậy thì không được, phải tăng lương cho tôi!"
Học trò Tiểu Dương của ông ta đứng bên cạnh cười ha hả.
"Tăng, tăng, tăng", bà chủ cười tươi như hoa nở, nói: "Nếu như mỗi ngày đều bán được như vậy thì tôi nhất định sẽ tăng lương cho mọi người. Nhìn xem sư phụ Vinh của chúng ta mệt mỏi thế nào kìa!"
Sư phụ Vinh mập mạp, đầu to cổ dày, là một đầu bếp điển hình.
Nhưng làn da của ông ta rất trắng, thậm chí còn trắng hơn cả bà chủ, mồ hôi vừa ra lại trông giống như ngọc ngâm trong nước.
"Này, Tiểu Lý, sao cậu lại không đổ mồ hôi vậy? Tôi thấy cậu cũng rất bận rộn, không hề lười biếng mà!"
Lý Dục Thần cười nói: "Trời sinh nó vậy".
"Ôi trời, đúng là thần tiên!", sư phụ Vinh cảm khái nói: "Trước kia tôi nghe sư phụ mình nói rằng người đã thành tiên thì da trắng như kem, huyết hóa bạch cao, cho dù ném vào bếp lò cũng không đổ mồ hôi".
Bà chủ nói: “Tôi cũng không đổ mồ hôi, chẳng lẽ tôi cũng sắp thành tiên rồi sao?”
"Thôi đi, bà ngồi ở quầy có máy lạnh thì làm sao mà đổ mồ hôi được!"
"Cái gì chứ, tôi cũng có giúp dọn bàn mà, làm gì có lười biếng như ông nói đâu!", bà chủ liếc mắt nhìn sư phụ Vinh một cái.
Sư phụ Vinh cười nói: "Tôi chỉ là một đầu bếp, bà trả tiền cho tôi, cho tôi cơm ăn, sao tôi dám nói bà được?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một chút liền hỏi: "Sư phụ Vinh, nghe khẩu âm thì hình như ông là người thủ đô đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!