Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

Người đàn ông quay mặt đi, nới lỏng tay buông Dương Tử Hoa ra.

Dương Tử Hoa thuận thế vặn người, rút một khẩu súng lục từ thắt lưng ra nhắm thẳng vào người đàn ông.

Nhưng ông ta còn chưa kịp bóp cò thì thân súng đã bị người đàn ông kia tóm lấy.

Người đàn ông chỉ lắc nhẹ, động tác nhanh như tia chớp, khẩu súng đã bị mở ra, chỉ còn lại báng súng trong tay Dương Tử Hoa.

Sau đó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện nâng Dương Tử Hoa lên.

Dương Tử Hoa lộn ngược ra sau rồi rơi xuống đất, tay trái còn cầm dao găm, tay phải cầm súng ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng ổn định thân thể của mình để chuẩn bị phát động tiến công lần nữa.

Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người tới, ông ta lại khiếp hãi, kinh sợ nói:

"Ông hai!"

Người kinh hãi không chỉ có ông ta mà còn có Lâm Thiếu Hằng và Lâm Mộng Đình.

Hai người gần như đồng loạt thốt lên: "Ông hai!"

Sự khác biệt chính là trong khi Lâm Mộng Đình đầy bất ngờ vui sướng thì Lâm Thiếu Hằng lại kinh hãi sợ sệt.

Người đến là Lâm Thiền Minh, người luôn bên cạnh Lâm Thượng Nghĩa nhiều năm nay.

Lúc này, Lâm Lai Phong vừa đi đến bên đường, chuẩn bị lên xe, vừa nghe thấy thanh âm thì trong lòng liền vô cùng chấn động.

Mặc dù Lâm Thiền Minh không phải thật sự là người nhà họ Lâm, nhưng ông ấy là người mà Lâm Thượng Nghĩa tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất khiến Lâm Lai Phong cảm thấy sợ hãi.

Cửa xe đã mở sẵn.

Lâm Lai Phong đứng bên cạnh cửa xe, không lên xe cũng không quay lại, nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.

Gió đêm mùa hè có chút lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái lạnh cuối thu.

Đứng như vậy chỉ trong vài chục giây, Lâm Lai Phong lại cảm thấy như vài thập niên đã trôi qua.

Biết bản thân phải đối mặt, trong đầu ông ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, sau đó quay đầu lại.

“Chú hai!”, Lâm Lai Phong đi tới trước mặt Lâm Thiền Minh hỏi: “Sao chú lại đến đây?”

"Nếu như tôi không đến thì cục diện đêm nay cậu định tính toán thế nào?"

Giọng nói của Lâm Thiền Minh không lớn, nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng Lâm Lai Phong lại cảm thấy một cảm giác bị áp bức vô hình rất lớn.

"Chú hai, chỉ là đám con nít cãi nhau mà thôi, không có gì nghiêm trọng".

"Cãi nhau?", Lâm Thiền Minh liếc nhìn Dương Tử Hoa: "Cãi nhau kiểu gì mà thế này? Ngay cả súng cũng đã rút ra rồi".

"Chú hai, chính là bởi vì náo loạn đã đi quá xa cho nên cháu mới bảo Tử Hoa tới dạy dỗ bọn chúng một chút", Lâm Lai Phong nói.

Lâm Thiền Minh quay lại hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lâm Mộng Đình kể lại đại khái về những chuyện đã xảy ra.

Cô ấy kể chuyện rất uyển chuyển, không nói ra những điều vô liêm sỉ mà Lâm Thiếu Hằng đã nói, nhưng chỉ như vậy thì cũng đã khiến cho Lâm Thiền Minh cau mày rồi.

Cái cau mày đó khiến cho Lâm Thiếu Hằng vô cùng sợ hãi.

"Ông hai, đừng nghe cô ta nói bậy, hoàn toàn không phải như vậy đâu. Là do nó, do Lý Dục Thần đánh gãy chân của cháu trước, sau đó cháu mới đánh trả".

Lâm Lai Phong nói: "Đúng vậy chú hai, vốn cháu cũng không muốn nhiều lời xen vào. Cậu ta là cháu rể được ông cụ tự tay lựa chọn, cậu ta cũng vừa chữa khỏi bệnh cho ông cụ, cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng nên nể mặt. Nhưng chú nhìn xem, Thiếu Hằng đã làm sai chuyện gì chứ, cùng lắm chỉ có chút hỗn xược, điều đó ai cũng biết. Cậu ta đánh Thiếu Hằng ra nông nỗi này, chú nói xem, cháu phải làm thế nào đây?"

"Ý của cậu là lúc nãy Mộng Đình đã lừa tôi sao?"

"Mộng Đình trước giờ luôn là đứa trẻ ngoan, nhưng gã họ Lý kia không phải là người tốt. Mộng Đình nhất định đã bị cậu ta mê hoặc, nếu không thì con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể chạy theo một người đàn ông đến một nơi như thế này để hẹn hò vào lúc nửa đêm? Cháu nhìn thấy cũng chịu không nổi, lúc nãy chỉ dạy dỗ vài câu mà con bé đã phản cháu, thật uổng công bọn cháu quan tâm đến con bé như vậy!"

"Chú…"

Lâm Mộng Đình chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như vậy, cô cũng không biết làm thế nào để phản bác.

Lâm Thiền Minh cau mày.

Quả thật, bây giờ người bị thương chính là Lâm Thiếu Hằng.

Những chuyện khác đều chỉ là lời nói một phía của Lâm Mộng Đình chứ không có chứng cứ.

"Mộng Đình, cháu phải chịu trách nhiệm về những gì mình vừa nói", Lâm Thiền Minh nhắc nhở.

Lâm Mộng Đình nói: "Cháu dùng nhân cách của mình để đảm bảo những lời cháu nói đều là sự thật!"

"Cái rắm! Cô có thể đảm bảo cái quái gì chứ, cô có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì lời cô nói đều là vu khống!"

Lâm Thiếu Hằng hét lớn.

Cho dù anh ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết sự tình đang trở nên rất nghiêm trọng, cho nên những chuyện lúc nãy có đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.

Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Lý Dục Thần nói: "Muốn chứng cứ thì cũng đơn giản thôi, Hoàng Tam, ra đây!"

"Đến đây, đến đây…"

Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn xung quanh, sau đó chỉ thấy một người đang bò ra khỏi đám rác rưởi.

Tên này vốn nằm trong băng xã hội đen do Lâm Thiếu Hằng mang đến, sau đó giả vờ bị Lý Dục Thần đánh ngã rồi nằm rên rỉ trên mặt đất.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement