Sau khi bị giày vò một đêm.
'Thái Vĩ Dân cũng giống như Mã Sơn, bàn chân bị thiêu đốt đến khét lẹt, đã hôn mê, lại bị tạt nước lạnh cho. tỉnh, cứ mấy lần như vậy, cuối cùng gã ta cũng không tỉnh lại nữa.
Lúc ánh nắng bình minh vừa xuất hiện, ngay cả người nhà họ Phan cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nghê Hoài Kỳ cười nói với Hầu Khuê Đông: "Ông xem, chẳng phải là không có chuyện gì sao? Trần Định Bang và Từ Thông căn bản không dám có hành động gì. 'Tôi đã sớm nói rồi, đều là phô trương thanh thế mà thôi! Còn có Lý Dục Thần kia, Tông Sư số một Nam Giang chó má gì chứ! Thuộc hạ của mình sắp bị đốt thành tro cũng không dám lộ diện, đúng là làm nhục danh tiếng Tông Sưt"
Hầu Khuê Đông cũng cười: "Đúng vậy, xem ra là tôi quá lo lắng rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất, Tông Sư không thể bị làm nhục được! Trần Định Bang cùng Từ Thông, sao lại không rõ đạo lý này".
Ông ta vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.
"Alo... ừm, là tôi... Cái gì? ... Bị... Phá hủy?..."
Hầu Khuê Đồng cúp điện thoại, vẻ mặt tức hổn hển.
"Sao vậy?", Nghê Hoài Kỳ hỏi.
"Tên khốn kiếp Trần Định Bang kia, thế mà lại gọi một trăm cái máy xúc đến phá hủy tòa nhà võ quán Hoa Anh!", Hầu Khuê Đông chửi ầm lên.
Nghê Hoài Kỳ cũng vô cùng kinh hãi: "Trần Định Bang có can đảm làm như thế ư? Đồ đệ của ông không ngăn cản à?"
Hầu Khuê Đông nói: "Đã hơn nửa đêm rồi, ai biết ông ta lại đột nhiên đến phá chứ Lại nói, một trăm cái máy xúc, còn có năm sáu trăm người ở bên ngoài bảo vệ, đám đồ đệ kia của tôi cũng không ngăn cản được!"
Hầu Khuê Đông càng nghĩ càng giận, vung tay lên với đệ tử bên cạnh: "Móa nó, đi, về Thân Châu, đi đến nhà họ Trần, Trần Định Bang không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ phá hủy nhà họ Trần của ông tai"
Dứt lời, ông ta liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Nghê Hoài Kỳ lắc đầu, cũng không ngăn cản, trong lòng tự nhủ, Trần Định Bang à Trần Định Bang, ông đúng là hồ đồ rồi!
Lấy thế lực nhà họ Trần ở Thân Châu, lợi dụng lực. lượng trên quan trường để đè ép võ quán Hoa Anh, đúng là Hầu Khuê Đông sẽ không có cách nào. Nhưng ông phá hủy tòa nhà võ quán Hoa Anh, phá bảng hiệu của ông ta, Hầu Khuê Đông còn không tìm ông liều mạng ư?
Chọc giận một Tông Sư đến mức phải liều mạng, cho dù thế lực nhà họ Trần có lớn ra sao, Trần Định Bang ông lại có mấy cái đầu?
Nghê Hoài Kỳ đang nghĩ như vậy, thuộc hạ của ông †a đột nhiên đến báo cáo:
"Lão gia, không xong rồi! Kinh Khẩu xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trong lòng Nghê Hoài Kỳ hơi hồi hộp một chút: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhà họ Nghê... Nhà họ Nghê...", thuộc hạ ấp úng.
Nghê Hoài Kỳ giận dữ, vung tay tát cho anh ta một cái, cả giận nói: "Nhà họ Nghê thế nào? Mau nói!"
"Mộ tổ nhà họ Nghê bị đào lên rồi!" "Hả", Nghê Hoài Kỳ vừa sợ vừa giận: 'Ai... Ai làm?"
"Tạm... Tạm thời vẫn chưa biết rõ, có mười mấy cái máy xúc và cần cẩu, đều là được đưa tới từ Kim Lăng và Qua Châu".
"Hôm qua không phải tôi đã bảo mấy người phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sao? Đám người trong nhà đâu? Đều chết sạch rồi à?"
"Dựa... Dựa theo lời dặn của ông, tất cả mọi người đều đã được triệu tập, canh giữ ở nhà chính và nhà tổ tiên, còn có mấy vị thiếu gia tiểu thư ở bên ngoài cũng đều được gọi về. Nhưng... nhưng mà... Ai có thể nghĩ tới bọn họ lại quay sang đào mộ chứ!"
"Từ Thông! Tôi không đội trời chung với ông!"
Nghê Hoài Kỳ nổi giận lôi đình, điều này đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ông ta.
Ông ta làm sao cũng không nghĩ ra được Từ Thông sẽ hèn hạ vô sỉ, làm ra loại chuyện thất đức như thế này.
"Mấy người, đầu tiên là ngũ mã phanh thây hai tên đang bị treo trên cây ra, còn cả tên Lang Dụ Văn kia nữa, cắt hết gân chân gân tay, móc mắt ra, giữ mạng ông ta lại chờ tôi trở về!"
Thuộc hạ đang muốn làm theo lời sai bảo của ông †a, điện thoại của Nghê Hoài Kỳ đột nhiên vang lên.
Ông ta nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ. "Alo..."
"Nghê Tông Sư, tôi là Từ Thông. Kinh Khẩu của các ông đúng là chỗ tốt, thuộc hạ tôi nói với tôi, bọn họ chỉ tùy tiện đào một chút ở Kinh Khẩu thôi, đã đào ra không ít bảo bối, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra thì còn có không ít xương cốt..."
"Từ Thông! Rốt cuộc là ông muốn làm gì?"
"Ông gấp cái gì! Không phải tôi đang nói với ông một tiếng sao, mấy thứ đó được tìm thấy ở Kinh Khẩu quê quán của ông, tôi có thể không điện thoại cho ông sao? Xem ra hình như ông không cảm thấy hứng thú lắm thì phải! Nếu ông đã không thấy hứng thú, vậy bỏ đi, tôi sẽ chia vàng bạc tài bảo cho đám thuộc hạ, còn đống xương cốt kia không có tác dụng gì thì ném vào trong Trường Giang là được”.
"Ông dám!", Nghê Hoài Kỳ tức hổn hển: "Từ Thông, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Đường đường là gia chủ nhà họ Từ, thế mà ngay cả chuyện đào mộ trộm mộ cũng có thể làm được!"
Từ Thông cười ha ha nói: "Tôi chưa bao giờ rêu rao mình là quân tử, tôi chính là kẻ tiểu nhân, thì sao chứ? Dù sao cũng còn tốt hơn đám ngụy quân tử các ông".
"Vô sỉ! Hèn hạ! Ông mà dám động đến mấy thứ đó, tôi sẽ giết cả nhà ông!"
"Nghê Tông Sư, sao đám người luyện võ các ông đều nóng tính như lửa vậy? Nếu mà ông muốn ấy, thì cứ nói thẳng đi! Ông không nói, chỉ biết mỗi phát cáu, làm sao tôi biết ông muốn cái gì? Tôi là người làm ăn, nếu ông thành tâm, chúng ta có thể bàn bạc điều kiện".
"Ông muốn thế nào?"
"Lang Dụ Văn còn đó không? Ông cho ông ta nghe máy, tôi nói với ông ta mấy câu".
"Không có khả năng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!