Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

Vừa rồi ông ta đã lấy pháp lực kích phát sợi tơ phất trần, nửa đường bỗng nhiên gián đoạn, pháp lực không có cách nào truyền vào nữa, còn tưởng rằng là phất trần xảy ra vấn đề, thế nhưng nhìn kỹ lại vẫn tìm không ra vấn đề.

Mã Sơn trong lúc vô tình đã đâm trúng nỗi đau của ông ta. Năm đó lúc ông ta luyện công tẩu hỏa, mắc phải bệnh tật này, cho nên mới đến Mao Sơn xuất gia, bái chưởng giáo của Mao Sơn lúc ấy là Khuê Tiên Phượng làm sư phụ.

Nghe nói Mao Sơn có bí thuật gõ mai gọi rùa, vốn dĩ cho rằng có thể trị hết bệnh dữ của ông ta, lại không nghĩ sư phụ không chịu dạy ông ta, nói bệnh này của ông ta có thể trợ giúp ông ta tu hành, cho nên đến bây giờ bệnh này vẫn còn ở đó.

Nguyên Định Nhất vô cùng kinh sợ, cho rằng Mã Sơn mới thật sự là cao thủ, liền dồn hết toàn bộ lực chú ý vào trên người anh ta.

Mã Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì biết mình nói bậy nói bạ đại khái là trúng, càng thấy buồn cười, cười đến ôm bụng, không đứng thẳng lên được.

Nguyên Định Nhất không nhìn ra một chút thần khí dao động nào từ trên người Mã Sơn, càng cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, ông ta mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng.

Bây giờ ông ta mới phát hiện Lý Dục Thần bị sợi tơi phất trần xuyên qua, vốn nên thủng trăm ngàn lỗ, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa ngã xuống, trên người cũng không hề đổ máu, mà vẫn đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra một vẻ trào phúng, phối hợp với lời nói và tiếng cười của Mã Sơn, hai người giống như đang biểu diễn một vở hài kịch vậy.

Nguyên Định Nhất càng thêm tức giận. Nghĩ đến bị con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên ở trước mặt cười nhạo mình vô năng, cũng giống như bị Cung Lăng Yên biết bệnh của ông ta, lại giống như Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên đang cười nhạo ông ta, đây quả thực là một nỗi nhục cực lớn.

Bí mật giấu ở trong lòng mấy chục năm, không nghĩ tới bị Mã Sơn vạch trần, Nguyên Định Nhất đơn giản là muốn nổ tung ra.

Ông ta bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên phất trần.

Từng giọt máu tươi rơi vào bên trên sơi phất trần, ngay lập tức, những sợi tơ kia giống như rắn chết sống lại, lại tiếp tục chuyển động.

Sợi tơ đỏ trắng giao nhau bay múa một lần nữa, xuất hiện toàn bộ đại điện, giống như một tấm lưới lít nha lít nhít bao phủ lấy tất cả mọi người, bao gồm cả các đạo sĩ Vạn Ninh Cung. 

"Sư tôn! Mau thả bọn con ral"

Các đạo sĩ có chút sợ hãi la lên.

Nguyên Định Nhất lại không để ý đến bọn họ, mà lấy ra mấy lá bùa, rung tay lên, từng lá bùa chợt bốc cháy, hóa thành ngọn lửa bay ra ngoài, rơi vào trên sợi tơ đangbay múa.

Sợi tơ phất trần liền bốc cháy, nhanh chóng lan tràn đến cả tấm lưới, biến thành một tấm lưới lửa.

Tất cả mọi người trong lưới đều bị ngọn lửa bốc cháy hừng hực bao vây, giống như rơi vào lửa Địa Ngục.

"Sư tôn! Mau thả chúng con ra ngoài!"

"Sư tôn! Mau cứu con!"

"Sư tôn..."

Các đạo sĩ cảm thấy nguy hiểm, nhao nhao kêu to.

"Hahahaha...', Nguyên Định Nhất dữ tợn điên cuồng cười to: "Mấy người dám chế giễu tôi! Ngườ t bí mật của tôi đều phải chết! Ngay cả lão đạo Khuê Tiên Phượng kia cũng đã chết, huống chỉ là mấy người!"

Các đạo sĩ quay sang nhìn nhau, không thể tin được điều ông ta nói là sự thật.

"Sư tôn, người đang nói cái gì vậy? Chúng con không biết bí mật của người!" 

"Đúng vậy sư tôn, chúng con không biết cái gì hết!"

Mã Sơn xem như đã hiểu ra, mình thuận miệng bịa chuyện, lại thật sự là vạch trần lão đạo sĩ này chim bé. Lão già này, vậy mà lại sợ để lộ bí mật mình bé đến mức muốn giết cả các đồ đệ, đây là ngắn đến mức nào chứ?

Lửa cháy càng ngày càng to, Mã Sơn quyết định đổ thêm dầu.

Anh ta tin tưởng Lý Dục Thần có thể phá được cục diện này, nếu Lý Dục Thần không phá được, như vậy nhất định phải chết rồi, nếu hẳn phải chết, vậy thì càng phải nói cho đã miệng.

"Ê, Khuê gì Phượng mà ông ta nói kia là ai vậy?"

Bên trong đám đạo sĩ có người không biết là ngu hay là ngốc, tức giận đáp lại một câu: "Tên của sư tổ mà anh cũng dám nói thẳng sao!"

Mã Sơn cười haha: "Đám ngốc nghếch này, mấy. người còn không nghe rõ sao? Người nào biết bí mật của sư tôn mấy người đều bị ông ta giết, ngay cả sư tổ của mấy người cũng bị ông ta giết! Bây giờ mấy người cũng đã biết bí mật này, cho nên ông ta cũng muốn giết mấy người! Hahaha..."

Các đạo sĩ vẫn không dám tin tưởng.

"Anh nói bậy! Chúng tôi không biết cái gì cả!" 

"Không biết sao? Vậy tôi nói cho mấy người biết, thứ trong đũng quần của sư tôn mấy người còn nhỏ hơn cả ngón út, ngắn hơn cả ngón cái của mấy người, chính là một hạt... đậu nành! Hahahaha... Đậu nành đại sư, tôi nói đúng không? Hahahaha..."

Lời của Mã Sơn khiến Lang Dụ Văn cũng không nhịn được nở nụ cười.

Bốn phương tám hướng đều là lưới tơ lửa cháy hừng hực, cả đại điện đều giống như Địa Ngục.

'Thế mà hai người bọn họ còn ở chỗ này cười.

Mã Sơn còn dễ nói, từ nhỏ đã không sợ chết, bây giờ lại tập võ, nhưng Lang Dụ Văn chỉ là một thư sinh yếu đuối, lại không sợ chết, lúc này còn có thể cười, có một tinh thần không biết sợ khiến Lý Dục Thần không khỏi càng đánh giá ông ta cao hơn một chút.

Hai người này đứng đó cười, Lý Dục Thần cũng mỉm cười.

Các đệ tử Vạn Ninh Cung lại không cười được.

Bọn họ biết cho dù Mã Sơn nói không phải sự thật, nhưng cũng đúng đến tám chín phần mười. Vốn dĩ còn muốn giả ngu, nhưng bây giờ Mã Sơn vừa nói ra, muốn giả ngu cũng không được nữa.

Mấu chốt là đột nhiên biết hai bí mật, ngoại trừ sư tôn chim ngắn ra còn có tổ sư gia chết như thế nào. Nếu như chuyện này truyền đến Vạn Phúc Cung, Mao Sơn coi như có trò hay để xem.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement