Người kia đi tới, trông thấy hơn trăm người áo đen cũng không bị khí thế kia hù ngã, hiển nhiên là kẻ tài cao. gan cũng lớn.
Ông ta nhìn Mã Sơn, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, nói ra: "Công phu không tệ, xưng tên ra đi! Ông nội Phan của cậu không giết hạng người vô danh...
Ông ta vừa nói xong, chỉ thấy hoa cả mắt, một nắm đấm to đã xuất hiện ở trước mắt như ma quỷ, rầm một tiếng nện ở trên mặt ông ta.
Người kia bay vèo ra ngoài, may mà có một đám người đỡ lấy ông ta nên ông ta mới không rơi xuống đất.
Cho dù như thế, ông ta cũng vô cùng chật vật.
Sống mũi lệch đi, đôi mắt sưng lên, trong miệng đầy máu, răng cửa cũng không biết đi đâu mất rồi.
Ông ta chỉ vào Mã Sơn, ú ớ nói không rõ: "Cậu... Cậu... Đây là công phu gì?"
Mã Sơn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm, dưới chân thực hiện động tác bộ Võ, cả người lại xuất hiện trong đám người bọn họ như ma quỷ, vung vẩy hai tay ra, đám người xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, chỉ còn lại người kia đứng ở nơi đó, dùng đôi mắt sưng vù hoảng sợ nhìn Mã Sơn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm thấy phần bụng quặn đau, cả người bay cao lên trời.
Ông ta ở trên không trung trơ mắt nhìn mấy người bọn họ đi vào sâu trong Phan trạch.
Sau đó, ông ta liền rơi xuống đất rầm một tiếng, nằm ngay bên cạnh quản gia Phan Nhạc.
Mã Sơn tiến lên một đường như chém dưa thái rau, căn bản không có ai là đối thủ của anh ta.
Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, công phu của Mã Sơn tiến bộ nhanh hơn anh nghĩ một chút.
Nếu tính trên võ đường thì Mã Sơn không bằng Lâm Vân. Lâm Vân biết công phu đệ tử nội môn, Mã Sơn thì không, Mã Sơn chỉ biết đánh nhau.
Nhưng cũng chính bởi vì biết đánh nhau nên kinh nghiệm thực chiến của Mã Sơn vô cùng phong phú, cũng càng dễ hiểu được nguyên lý trong công phu chiêu thức.
Mà những điều Lý Dục Thần dạy thật ra đã sớm vượt qua võ đạo bình thường trên thế gian, thuộc về phạm trù cổ võ, có liên quan chặt chẽ với Huyền Môn.
Công phu bây giờ của Mã Sơn cũng miễn cưỡng xem như đi dần từng bước từ nông đến sâu. Võ giả bình thường rất khó đánh bại anh ta.
Hiển nhiên nhà họ Phan không có cao thủ gì, trên đường cơ bản không gặp mấy người ngăn cản ra dáng. Mã Sơn vừa đi vừa đánh, Lý Dục Thần càng không xen vào được.
Sau khi đi vào bên trong nhà họ Phan, Phan Phượng Niên mới vội vàng đi ra dưới sự bảo vệ của một đám người.
"Mấy người rốt cuộc là ai? Vì sao xông tới nhà họ. Phan tôi?"
Phan Phượng Niên không thể ngờ được lại có người trực tiếp đánh thẳng vào trong như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra mấy chục năm qua, thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện ở ngay trong ý nghĩ của ông ta.
Cho dù bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn, nhưng Phan Phượng Niên cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
Trong tay ông ta còn có người, cũng có súng. Nơi này là thành phố Long, là địa bàn nhà họ Phan.
"Gia chủ nhà họ Phan, làm sao, không nhận ra tôi à?", Lang Dụ Văn nói.
Lúc này Phan Phượng Niên mới nhìn về phía Lang Dụ Văn, vừa rồi ông ta cũng chỉ cảm thấy quen mắt, cuối cùng bây giờ mới nhớ ra: "Ông là Lang Dụ Văn!"
"Ha ha, cuối cùng gia chủ nhà họ Phan đã nhớ ra tôi rồi". "Ông đến đây làm gì?"
"Làm gì ư? Gia chủ nhà họ Phan đã làm gì, không cần tôi nhắc nhở chứ?"
"Hừ! Lang Dụ Văn, đã nhiều năm như vậy rồi mà ông vẫn còn vướng mắc chuyện năm đó sao? Mấy năm nay. ông bặt vô âm tím, tôi còn tưởng rằng ông trốn đi đâu rồi chứ", Phan Phượng Niên giễu cợt nói: "Sao vậy, làm rùa đen rút đầu đủ rồi, muốn ra mặt à?"
Lang Dụ Văn cũng không tức giận, cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng vậy, đã nhiều năm như thế rồi, tôi cũng muốn quên đi. Nhưng gia chủ nhà họ Phan lại cố ý nhắc nhở, làm sao tôi có thể không nhận tình cảm này của ông chứ?"
"Tôi nhắc nhở cái gì?", Phan Phượng Niên ngạc nhiên nói.
"Ông phái người đến Nam Giang lấy mạng tôi, không phải là muốn nhắc nhở tôi ở Giang Đông vẫn còn kẻ thù của tôi, bảo tôi phải nhớ mãi không quên sao?", Lang Dụ Văn nói: "Làm sao tôi có thể không nhận tình cảm này của gia chủ nhà họ Phan chứ?"
Phan Phượng Niên vô cùng kinh hãi, biết Lưu Mạnh Vũ đã thất bại.
"Nói hươu nói vượn!"
"Ha ha, xem ra gia chủ nhà họ Phan không dám thừa nhận rồi!"