Kỷ Nghiễm Lai nói: “Đó không phải là Nhã Nhã, Nhã Nhã đã chết rồi, chúng tôi cũng đã báo thù cho Nhã Nhã, bà bớt đau buồn đi!”
Người phụ nữ không chịu đứng lên, khóc lóc nói: “Rõ ràng con gái tôi còn ở đó, nó còn cử động, làm sao chết được? Hu hu hu… Kỷ đảo chủ, Trữ đảo chủ, hai người là nhân vật lớn, hai người chắc chắn có cách cứu nó!”
Ánh mắt cầu xin của bà ta bất lực và đáng thương như vậy, lại cũng tràn đây hy vọng như vậy. Là đảo chủ, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn biết, dân trên đảo vô cùng tin tưởng họ, coi họ là hóa thân của thần tiên. Nhưng bây giờ, ngay cả cứu một cô gái vô tội cũng không làm được.
Họ chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ngay cả chị Mai, lúc này cũng nhìn sang anh bằng ánh mắt gần như cầu xin.
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu.
Không phải anh không muốn cứu người, mà thực sự đã không cứu được nữa. Nhã Nhã đã chết từ lâu, đã chết từ lúc rạch bụng. Linh hồn của cô ta sớm đã không còn, bây giờ trong cơ thể cô ta chỉ còn một luồng tà linh. Bây giờ, thậm chí cô ta còn không tính được là yêu quái. Cô ta chỉ là một công cụ của ác ma không có linh hôn thôi.
Kỷ Nghiễm Lai thở dài một tiếng, dìu người phụ nữ lên,nói: “Cô ấy là con gái của biển, chúng tôi đã dùng nghi lễ thần thánh nhất của đảo Cửu Long, đưa cô ấy đến chỗ thần biển”.
Ông ta đỡ người phụ nữ, về đến trấn.
Nhìn thấy yêu quái biển còn đang nhúc nhích, mẹ của Nhã Nhã lại òa khóc.
“Là Nhã Nhã! Rõ ràng là Nhã Nhã mà! Sao lại không phải chứ? Rõ ràng nó đang cử động, rõ ràng đang sống mà!”
“Các ông đừng đụng vào nó, hay là, cho tôi nuôi nó đi!”
Bà ta lao đến Nhã Nhã, bất chấp mùi khó ngửi và dính nhớp trên người yêu quái biển, dùng thân mình che cho cô ta, chỉ sợ cô ta bị làm hại.
Lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Dục Thần như đông cứng lại, nghĩ đến mẹ của mình.
Có lẽ tất cả các bà mẹ trong thiên hạ đều như vậy!
Bất luận con cái làm sai việc gì, bất luận con cái trở nên như thế nào, họ đều không hề ngần ngại dang rộng đôi tay, dùng cơ thể yếu đuối của mình để bảo vệ họ.
“Cho tôi nuôi nó đi! Tôi bảo đảm, sẽ không gây rắc rối cho mọi người!”, người phụ nữ vẫn cố hết sức.
Kỷ Nghiễm Lai rất khó xử, chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần.
Ông ta cũng không dám chắc chắn, có thể nuôi được con yêu quái này không.
Lý Dục Thần thở dài một hơi, vẽ bùa trên hư không ngoài cơ thể của yêu quái biển. Từng bùa chú màu vàng kim như tinh linh lấp lánh vụt lên tắt xuống trên cơ thể của yêu quái biển.
Yêu quái biển run lên như co giật.
Người phụ nữ sợ hãi: “Nhã Nhã! Nhã Nhã, con sao thế! Con gái! Con làm sao thế?”
Lý Dục Thần đi đến gần, đưa ngón tay ra, mau chóng điểm lên cơ thể của yêu quái biển, mỗi lần điểm xuống, thì có một đường chân khí chui vào trong cơ thể của nó.
Cuối cùng, anh đưa ngón tay lướt nhẹ từ dưới lên trên lên vết sẹo như con rết trên phần bụng của cô ta.
Phần bụng trướng lên của yêu quái biển xẹp xuống như quả bóng lọt khí, vết sẹo đó cũng biến mất theo.
Lý Dục Thần thu tay lại, lùi hai bước, rồi nhẹ nhàng vung tay, nổi lên một trận gió.
Lớp dính nhớp và chất dịch ướt át, mùi tanh cũng bay theo gió.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!