Lý Dục Thần nói: "Tôi nói, vừa rồi có hai người nhìn thấy thứ không nên thấy, bị tôi móc mắt. Bọn họ nói, đại ca của bọn họ là ông Năm, không biết có phải là ông hay. không?”
"Không, không phải", không biết tại sao, trong lòng ông Năm Lôi có chút sợ hãi: "Làm sao, làm sao có thể? Bọn họ nhất định là đang nói về người khác".
Lý Dục Thần cười một tiếng: "Cái đó không quan trọng".
Ông Năm Lôi hơi mờ mịt, không rõ Lý Dục Thần có ý gì, nếu không quan trọng thì còn nói làm gì?
Khi ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần giơ tay lên, duỗi ra hai ngón tay về phía đôi mắt của mình, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ.
"Cậu, cậu muốn làm gì?"
Tiếng nói của ông ta vừa dứt, thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ông ta vẫn có thể nhìn thấy phía trước, nhưng tâm nhìn trở nên hơi kỳ lạ, việc điều chỉnh tiêu cự hình như cũng xảy ra vấn đề, xuất hiện bóng chồng.
Ông ta đảo mắt theo bản năng, sau đó nhìn thấy nhãn cầu của chính mình.
Nói chính xác thì là mắt trái nhìn thấy mắt phải, mắt phải nhìn thấy mắt trái.
Hai con ngươi vậy mà đều đã rời khỏi hốc mắt, lơ lửng trước mặt ông ta.
"A, Ông Năm Lôi kêu thảm.
Tiếng kêu thảm thiết của ông Năm Lôi đã thu hút thủ hạ của ông ta.
Hai tên đàn ông cường tráng xông vào: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ma quỷ! Ma quỷ!", ông Năm Lôi hét lên: "Giết bọn họ"
Hai người đi vào cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, đôi mắt của ông Năm Lôi thoát khỏi cơ thể đang lơ lửng bên ngoài, sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn cầm dao. lao về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng giơ tay còn lại lên, hai người nổ tung, bùm bùm, biến thành hai lưồng sương máu.
Đôi mắt đã rời khỏi cơ thể của ông Năm Lôi chứng kiến rõ ràng cảnh tượng này.
Ông ta cực kỳ sợ hãi, toàn thân run rẩy. Lý Dục Thần nói: "Bây giờ chúng tôi hỏi, ông trả lời.
Trả lời sai một câu, thì cho nổ một con mắt. Nếu hai con mắt đều bị mất, thì đổi cái khác, chẳng hạn như trứng".
Lời của Lý Dục Thần như một bóng ma lọt vào tai ông Năm Lôi.
Ông ta vội vàng liên tục gật đầu.
"Ai giết sư phụ của các người?", Lý Dục Thần hỏi.
"Liễu, Liễu Kim Sinh", ông Năm Lôi trả lời.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sắc mặt chị Mai trở nên vô cùng khó coi khi nghe được câu trả lời này.
"Ông có tham dự hay không?", Lý Dục Thần lại hỏi.
"Không, không cớ”, ông Năm Lôi liều mạng lắc đầu.
Bùm!
Một con mắt phát nổ.
Ông Năm Lôi là thật sự rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là trơ mắt nhìn, dùng nhãn cầu còn lại bất lực nhìn nhãn cầu kia nổ tung, rơi xuống đất, biến thành một đống ướt sũng nhớp nháp.
Mặc dù có vẻ không đau lắm nhưng ông Năm Lôi vân bị dọa sợ.
"Có! Có!", ông ta nói: "Nhưng tất cả đều là do Liễu Kim Sinh làm. Tôi chỉ giúp một chút thôi, đó là do ông ta ép tôi!"
"Ông làm cái gì?"
"Ông ta khiến tôi biến sư phụ thành một bức tượng. Ông ta nói như vậy thì sư phụ sẽ giống như tổ sư gia, có thể vĩnh viễn để người khác chiêm ngưỡng, bái tế".
"Ông làm rồi?" "Làm, tôi làm". "Khi ông làm, sư phụ ông còn sống hay không?”
"Sống, vẫn còn sống", ông Năm Lôi ngày càng sợ hãi, đũng quần đều đã ướt, ông ta cầu xin: "Đừng giết tôi! Đều là do Liễu Kim Sinh ép tôi làm! Sư phụ bị ông ta phong bế kinh mạch, nhưng còn có thể nói chuyện. Sư phụ nói không trách tôi! Thật đó! Sư phụ nói không trách †ôi mài"
Chị Mai đã vừa đau buồn vừa tức giận đến mức không thể bình tĩnh được nữa.
“Tên súc sinh nhà ông!"
Dao găm sắc bén đâm mạnh vào ngực ông Năm Lôi.
Lý Dục Thần vốn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng biết trong lòng chị Mai khó chịu nên cũng không ngăn cản.
Chị Mai rút ra dao găm, máu tươi phun ra, phủ kín mặt bàn.
Ông Năm Lôi đã chết, chết đến không thể chết hơn, nhưng chị Mai như bị điên, dùng hết dao này đến dao khác đâm xuống người ông Năm Lôi, mãi đến khi đem ông ta bị đâm thành một người toàn máu, mình đầy lỗ thủng.
Chị Mai dường như còn chưa hết hận, lại một dao chém xuống đầu ông Năm Lôi.
Sau đó, bà ta mới thở phì phò, ngồi bệt xuống đất, bật khóc.
"Đầu là tại tôi, nếu không phải tại tôi, Lan Môn và nhà họ Liễu sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, sư phụ sẽ không phải chết! Huhuhu..."
Lý Dục Thần thở dài, an ủi: "Chị Mai, nén bi thương. Đừng tự trách mình, chuyện này không phải lỗi của chị. Hơn nữa, chị có bao giờ nghĩ răng Liễu Kim Sinh rất có thể đã nhìn chằm chằm vào Lan Môn từ lâu".
Chị Mai cực kì thông minh, lại là tự mình trải nghiệm, hiểu biết nhiều hơn Lý Dục Thần, anh có thể nghĩ đến, bà †a đương nhiên cũng nghĩ đến, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
"Liễu Kim Sinh!", bà ta ngăn lại tiếng khóc, lau đi nước mắt ở khóe mắt, giọng đây căm hận hét.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!