Những người ngồi ở đây đều là người đã thấy qua việc đời, biết rõ đám người mặc áo đen này không phải là những tên bảo vệ hay xã hội đen thông thường, mà là cao thủ chân chính. Loại khí thế này, đoán chừng trên tay bọn họ đã dính không ít máu tươi, có lẽ là đều người từng bước qua chiến trường.
Người có thể dễ dàng triệu tập được một đội ngũ như vậy, tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Không khí tại hiện trường ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Viên Thọ Sơn cảm thấy có hơi khó chịu, bên ban tổ chức cũng quá không nể mặt khi sắp xếp cho ông ta ngồi ở vị trí như vậy. Tuy nhiên, cô con gái này của Lưu Vinh Thành thật sự là kỳ cục, nói mà không biết nghĩ.
Lúc này, ông ta nhất định phải đứng ra nói chuyện, nếu không sẽ khiến thân phận có vẻ không đáng kể.
"Mọi người đừng tranh cãi nữa, chúng ta tới đây để dự yến tiệc, quy định là do người khác đặt ra, bọn họ có quyền này. Chúng ta nên tin tưởng vào ánh mắt của ban †ổ chức, cũng như tin vào vị khách quý đến từ thủ đô kia. Bọn họ sẽ không để người Nam Giang chúng ta phải thất vọng".
Những lời này rõ ràng là để khống chế tình hình, nhưng thực chất là đang nhân cơ hội tập hợp các đại gia của Nam Giang lại với nhau, đồng thời cũng đang ám chỉ và cảnh cáo ban tổ chức, các người nên làm việc cho. cẩn thận. Tuy nhiên, đây là Tiền Đường, còn ông ta là ông chủ của Tiền Đường!
Tình hình đã được kiểm soát.
Người chủ trì cũng không có đuổi đám người mặc áo đen đi mà chỉ mỉm cười, nói với Viên Thọ Sơn: "Xin gia chủ nhà họ Viên yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ mang lại bất ngờ cho ngài và mọi người!"
Anh ta không đợi Viên Thọ Sơn tỏ thái độ, đã tiếp tục nói: "Tiếp theo, xin mời phù dâu xinh đẹp của chúng ta bước lên thảm đỏ đến bục 3l, chào đón nhân vật nam chính của ngày hôm nay - cậu Lý đến từ nhà họ Lý ở thủ đôi"
Toàn trường xôn xao.
"Nhà họ Lý đến từ thủ đô?"
"Nhà họ Lý nào vậy?”
"Tôi cũng không biết, ở thủ đô có mấy nhà họ Lý, nhưng đều không phải là gia tộc lớn gì, huống chỉ là tứ đại gia".
"Hừ, còn tưởng rằng là tứ đại gia chứ, hóa ra chỉ là gia tộc hạng ba".
"Đúng vậy, phô trương lớn như thế, cũng quá coi thường Nam Giang chúng ta rồi. Tiền Đường còn có nhà họ Tiền đâu, cũng không thua kém bất kỳ gia tộc nào ở thủ đô"
Những người trẻ tuổi thất vọng, nhưng một số người lớn tuổi hơn một chút lại nhớ về quá khứ.
"Nhà họ Lý ở thủ đô? Không phải là..." "Ông cũng nghĩ đến nhà họ Lý của năm đó sao?"
"Nhưng không phải nhà họ Lý đã biến mất một cách bí ẩn hơn hai mươi năm trước sao?"
"Các người đang nói cái gì vậy? Nhà họ Lý nào cơ?", cậu thanh niên bên cạnh hỏi.
"Nhà họ Lý, đó chính là gia tộc đứng đầu ở thủ đô trước đây!"
"Đứng đầu ở thủ đô? Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến?"
"Vì cậu còn nhỏ, khi nhà họ Lý còn thịnh vượng, cậu còn chưa được sinh ra. Mà lúc cậu được sinh ra thì nhà họ Lý cũng đã biến mất rồi".
"Biến mất ư? Sao lại biến mất?"
"Không biết, dường như không có một ai biết. Chỉ là sau một đêm, nhà họ Lý đã không còn".
"Hả? Chỉ sau một đêm thôi ư?", cậu thanh niên kinh ngạc, anh ta không cách nào tưởng tượng nổi gia tộc lớn nhất thủ đô sao lại có thể biến mất chỉ sau một đêm như vậy?
Viên Thọ Sơn cũng đầy nghi ngờ khi nghe được hai chữ "nhà họ Lý".
Là nhà họ Lý đó sao? Không thể nào!
Nếu thật sự là nhà họ Lý đó, vậy thì tốt hơn hết là ông ta nên kết thân một phen. Dù sao đó đã từng là gia tộc đứng đầu, cho dù có suy tàn, cho dù chỉ còn lại một người duy nhất còn sống sót thì cũng không thể coi thường.
Nếu như hôm nay đã tổ chức một lễ đính hôn lớn như thế, vậy thì đây có thể là một sự trở lại mạnh mẽ.
Nhưng, liệu đó có thật là nhà họ Lý đó hay không?
Tất cả mọi người tò mò nhìn theo hướng Đỉnh Hương đang đi tới, đến mức tất cả đều quên mất chuyện về phù dâu, muốn nhìn một chút, rốt cuộc có phải là nhà họ Lý đó hay không? Hơn nữa, vị thiếu gia nhà họ Lý đó sẽ là một người như thế nào?
Đỉnh Hương bước chậm rãi dọc theo thảm đỏ.
Trong lòng cô ấy cũng rất kích động. Khi nghe nói về cậu Lý đến từ thủ đô, cô ấy gần như chắc chắn rằng điều mình mong đợi sẽ xảy ra.
Lâm Mộng Đình, nhà họ Lâm và tất cả những người quen biết Lý Dục Thần khác cũng giống như cô ấy, đều rất hồi hộp.
Lâm Mộng Đình cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lông ngực.
Khi Đinh Hương đi đến mép sân khấu, gần bến tàu nơi neo thuyền, Lâm Mộng Đình đã khẩn trương đến mức sắp ngạt thở. Cô có chút không dám nhìn, sợ rằng mong đợi của mình sẽ trở thành vô vọng. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ đang dập dờn những ngọn sóng biếc bên ngoài bến tàu.
Mọi người đều nghĩ rằng sẽ có một con thuyền đi đến từ mặt hồ, vị thiếu gia nhà họ Lý thần bí kia sẽ đứng ở đầu thuyền, sau đó bước lên thủy đình một cách phóng khoáng.
Tuy nhiên vấn đề là bến tàu trống trải, không có một chiếc thuyền nào cả.
Xa xa cũng không có chiếc thuyền nào đang di chuyển trên mặt hồ.
"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu rồi ?"
"Đến một chiếc thuyền cũng không có, cậu Lý đó rốt cuộc đến từ chỗ nào, cũng không thể là bơi lội đến đây chứ?"
"Hừ, chỉ là ra vẻ ta đây mà thôi, muốn khiến chúng ta chờ đến sốt ruột. Tôi nghĩ nhà họ Lý này cũng chẳng có gì đặc biệt"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!