“Phải, tôi điên rồi”, Phan Phượng Anh bụm mặt: “Con trai sắp đau đến chết! Ông xem ông mời được người nào kia? Tông Sư chó má gì! Ông ta đến để cứu người sao? Rõ ràng là tới đùa giỡn chúng tai”
Bà ta nhìn Trần Định Bang: “...Tôi hiểu rồi, trong lòng ông đang rất vui vẻ đúng không? Có thể đón hồ ly tinh kia đến nhà họ Trần? Đây là kế hoạch ông đã chuẩn bị từ trước đúng không?”
“Bà đang nói cái gì?”, Trần Định Bang cả giận nói.
“Tôi nói cái gì ông không rõ sao? Điều kiện mà La Bội Dao đưa ra, muốn cứu mạng Chí Hổ thì phải lấy ra một trăm triệu, hoặc là dùng kiệu lớn tám người nâng đón bà ta vào nhà họ Trần một cách quang vinh, còn phải tuyên bố trước mặt mọi người Trần Văn Học là người nối nghiệp gia chủ. Ông nói đi, đây có phải là kế hoạch của ông hay không? Ông đã sớm muốn đưa hồ ly tỉnh đến đây!”
“Điều đó không có khả năng!”, Trần Định Bang phẫn nộ nói ¡ Dao không phải là người như thế, bà ấy tuyệt đối sẽ không nói như vậy”.
“Hừ, đây là chính mồm tên họ Lý nói với tôi, không phải La Bội Dao, tên họ Lý sẽ nghĩ ra loại điều kiện này ư?”, Phan Phượng Anh phãn nộ nói: “Ông đừng cho là tôi không biết, nhà họ Hoàng đưa ra nhiều điêu kiện về hôn sự như vậy, đơn giản là muốn trải đường cho Trần Văn Học thôi! Chúng tôi đều không phải kẻ ngốc, vì sao Chí
Hổ lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân này, còn không phải là tự cứu ư! Nó không tự cứu, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trân Văn Học và hồ ly tinh kia của ông hại chết!”
“Đủ rồi!, Trần Định Bang rốt cuộc không chịu nổi: “Nếu bà còn nói hươu nói vượn nữa thì mau cút cho tôi!”
“Ha, rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng chứ gì! Ông đã sớm muốn đuổi tôi đi đúng hay không?”, Phan Phượng Anh cười lạnh nói: “Được, tôi đi! Nhà họ Trần không có bản lĩnh cứu con tôi, tôi sẽ quay về nhà họ Phan! Tôi đi tìm anh trai tôi, chúng tôi sẽ đến Mao Sơn tìm thần tiên! Chờ tôi tìm người trừng trị tên họ Lý kia, sẽ lại giải quyết hồ ly tinh và nghiệt chủng kia saul”
Long Thành Giang Đông, đại viện nhà họ Phan.
Phan Phượng Niên long hành hổ bộ đạp lên ánh nắng sáng sớm đi trên con đường rộng lớn, đi song song với ông ta còn có một vị đạo sĩ.
Ở phía sau bọn họ là một hàng đội ngũ thật dài. Người trong đội ngũ đang cầm đủ thứ kì quái, có người bê hộp gỗ đựng đầu heo, có người cầm khay, mâm đựng đầy bánh mật, có người cầm giỏ, có người cầm chổi, có người cầm cờ, lại có người khiêng khúc gỗ.
Bắt mắt nhất hẳn là chính giữa đội ngũ, bốn người đang nâng một cái kiệu, trên kiệu đặt một cái cây rụng tiền lớn. Cành cây được làm vàng, lá cây là những tờ tiền trăm đồng.
Đoàn người lặng lẽ không một tiếng động đi vào sân, vừa lúc ánh sáng rạng đông đầu tiên của sáng sớm chiếu vào một cái cây rụng tiền kia, tỏa ra ánh sáng đỏ au.
Phan Phượng Niên cười haha, nói : “Lưu đạo trưởng, lần này phải cảm ơn ông. Một khi hoàn thành bố cục phong thuỷ này, năm nay tài vận của nhà họ Phan tôi chắc chắn sẽ càng vượng”.
Đạo sĩ bên cạnh mỉm cười: “Phan gia chủ yên tâm, một khi hoàn thành bố cục này, tất cả vận thế ở Long Thành đều sẽ tụ tập về nhà họ Phan. Ngũ hổ Giang Đông chắc chắn cũng sẽ tôn Phan gia chủ làm người đứng đầu!"
“Lưu đạo trưởng, tôi còn muốn mời ông tạo bố cục nữa”, Phan Phượng Niên nói.
Lưu đạo sĩ khẽ nhíu mày, nói: “Phan gia chủ, vận mệnh phong thuỷ phải thuận thế mà làm, không thể cưỡng ép làm được. Bố cục hôm nay cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, nếu làm lại...
Phan Phượng Niên cười nói: "Tôi không vì gia vận. Mà là vì một người”.
*Ồ, người nào?”
“Ông đã bao giờ nghe nói về Lang Dụ Văn năm đó chưa?”
“Lang Dụ Văn?”, Lưu đạo sĩ ngẫm nghĩ, nói: “Có phải là Lang Dụ Văn đã từng là người giàu số một ở Giang Đông không?”
“Chính là cậu ta”.
“Tôi cũng biết một chút, lúc anh ta còn giàu có đã từng quyên tặng một số tiền lớn cho Vạn Phúc Cung chúng tôi, vì thế sư huynh tôi còn tiếp kiến anh ta. Nghe. nói người này làm giàu rất nhanh, sau đó cũng xuống dốc rất nhanh, có thể nói là thịnh vượng đến nhanh mà sụp đổ đến cũng nhanh”.
Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ của Vạn Phúc Cung ở Mao. Sơn. Bây giờ trụ trì của Vạn Phúc Cung là Cổ Thủ Mặc đạo trưởng, chính là sư huynh của ông ta. Năm đó. chuyện Cổ Thủ Mặc tiếp kiến Lang Dụ Văn, ông ta còn nhớ rõ. Ông ta cũng có ấn tượng không tệ với Lang Dụ
Văn. Đương nhiên cũng có thể là vì người ta quyên tiền nhiều.