Nhìn bóng lưng của Lý Dục Thần biến mất trong biển hoa, Tạ Hồng Lăng lập tức định thần lại từ trong chấn kinh.
“Bà bà, rốt cuộc cậu Lý này là ai?”
Cánh tay của Tạ bà bà cầm cây nạng đầu rồng run lên, lồng ngực phập phồng, có vẻ rất kích động.
“Vừa nấy các cô nhìn thấy chưa? Cậu ta cũng dùng châm!”
“Đúng thế, là một cây châm”.
Khi Tạ Hồng Yên bị Miêu Nhữ Thần tóm, đối diện với Lý Dục Thần, nhìn rất rõ ràng. Trong lòng cô ta cũng vô cùng chấn hãi.
“Dùng châm hóa kiếm, một kiếm giết chết Miêu Nhữ 'Thần, không ngờ anh ta lợi hại như vậy!”
“Người ta dùng châm, chúng ta cũng dùng châm, nhưng khoảnh cách lại lớn như vậy?”, Tạ Bích La nói.
“Vừa nấy tôi thấy cậu Lý ra tay, thủ pháp của cậu ta vô cùng giống với châm pháp Ngũ Ương, châm trong tay cậu ta, cũng hơi giống châm Ngũ Ương..”, Tạ bà bà trầm ngâm nói: “Châm pháp Ngũ Ương mà tổ sư gia truyền lại không toàn diện, nếu không Bách Hoa Cốc cũng sẽ không bị phái Âm Sơn chèn ép. Vị Lý công tử này, có lẽ có cùng nguồn gốc với tổ sư gia chúng ta!”
“Bà bà, bà nói là..", Tạ Hồng Yên kinh ngạc nói.
'Tạ bà bà chống mạnh nạng, nói: “Mau, chúng ta mau đuổi theo!”
“Bà bà, đuổi theo làm gì, mời anh ta quay lại sao?”
“Vừa nãy cậu ta nói muốn tiêu diệt phái Âm Sơn, tôi phải đi ngăn cản cậu ta”.
“Tại sao phải ngăn cản? Anh ta có thể một kiếm giết chết Miêu Nhữ Thần, nói không chừng có thể tiêu diệt Âm Sơn thật, đó chẳng phải là điều chúng ta mong mà còn không được sao?”
“Hồ đồ!", Tạ bà bà tức giận nói: “Miêu Nhữ Thần là đại hộ pháp của Âm Sơn không sai, nhưng ở Âm Sơn, cùng lắm ông ta xếp thứ ba, bên trên còn có Thiệu Cư Ông và Tông Dụng Thế, đặc biệt là Tông Dụng Thế, mấy năm trước đã gần đến tiên thiên. Lại thêm đại trận hộ sơn mà lão tổ Âm Sơn để lại, cậu Lý có mạnh, cũng làm sao có thể một mình tiêu diệt Âm Sơn?”
Nói xong, Tạ bà bà sải bước lớn đi ra khỏi Bách Hoa. Cốc.
Chỉ là ngoài cốc không một bóng người, đâu còn có bóng hình của Lý Dục Thần.
“Bà bà, họ đi rồi, làm thế nào?”
“Hồng Yên, triệu tập tất cả đệ tử, cùng tôi đến Âm Sơn!", Tạ bà bà nói: “Không thể để cậu Lý một mình rơi vào nguy hiểm, tôi liều cái mạng già này, cũng phải đi giúp cậu ta một tay!”
“Vâng, bà bài”
Tạ Hồng Yên đáp một tiếng, đi triệu tập tất cả đệ của Bách Hoa Cốc.
Một đoàn phụ nữ, dưới sự dẫn dắt của Tạ bà bà, hào hùng hiên ngang đến núi Âm Sơn.
Âm Sơn rất cao, cao đến gần như cả ngọn núi đều trong mây.
Âm Sơn rất lạnh, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, giống như một người khổng lồ trong đầm hoang đội một cái mũ trắng.
Âm Sơn không có đường, dựa gần núi, núi biến mất, trước mắt chỉ có sương trắng mờ mờ.
Lý Dục Thần dắt tay Lam Điền, ngẩng đầu nhìn lên.
Anh nheo mắt, ánh mắt dường như xuyên thấu sương mờ dày đặc, xuyên thấu mây dày nặng.
“Lam Điền, cháu nhìn thấy gì?”, anh hỏi. Lam Điền lắc đầu. Lý Dục Thần nói: “Nhìn kỹ lại xem”.
Lam Điền học theo dáng vẻ của anh, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cô bé nhìn trong sương đen có thứ gì đó màu trắng, trong mây trắng có thứ gì đó màu đen, giống như u linh.
“Chú à, trên núi có mal”, cô bé nói.
Lý Dục Thần cười nói: “Đó không phải là ma, đó là đại trận hộ sơn của phái Âm Sơn”.
“Đại trận hộ sơn là gì?”
“Chính là dùng một vài cách đặc biệt bày một tòa trận pháp, để bảo vệ ngọn núi này”.
Lam Điền hiểu như không hiểu, ngây người nhìn về phía trước.
Nghiêm Cẩn đứng phía sau họ vô cùng ngưỡng mộ.
Ở trước mặt Lam Điền tuổi con nhỏ và chưa từng tiếp xúc với tu hành, Nghiêm Cẩn tự có cảm giác mình là lão tiền bối trong tu hành, nhưng Lam Điền lại nhìn ra, còn trong mắt tiền bối như cậu ta, ngoại trừ sương mờ, vân là sương mờ, đâu có hồn ma tuần tra hộ sơn gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!