Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

“Chị dâu tôi sợ nhà họ Viên chèn ép, cũng không biết chị ta dùng cách gì, đột nhiên trèo cao đến nhà họ Viên, nói là họ hàng xa với nhà họ Viên. Nên chị ta hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Viên, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm, còn đuổi tôi ra khỏi phủ Nghiêm, cũng chính vì vậy, bệnh tình của bố tôi mới thêm nặng. Ông quát mắng anh ta tôi vô dụng, mắng chị dâu bội tín bất nghĩa. Chị dâu tôi cũng đuổi ông ra khỏi nhà. Tôi đành đón bố tôi về nhà cũ dưới quê sống”.

Lúc nói đến đây, Nghiêm Tuệ Mẫn cay sống mũi, nước mắt chảy nơi khóe mắt.

Đây là chuyện nhà của người ta, Lý Dục Thần cũng không tiện nói gì.

Nhưng chuyện này đã liên quan đến nhà họ Viên, tranh chấp giữa hai nhà Lâm Viên lại bắt nguồn từ anh, thì anh cũng không thể không quản.

Chiếc xe nhanh chóng vào một thôn trang.

Dừng trước mấy gian nhà kiểu cũ ở đầu thôn.

Căn nhà vừa nhìn là biết đã từ lâu lắm rồi.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Cả thôn này đều họ Nghiêm, coi là cùng gốc với nhà họ Nghiêm. Người trong thôn không vòng vo nhiều, cũng không biết tranh chấp giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên, cho nên rất tốt với chúng tôi”.

Lý Dục Thần theo Nghiêm Tuệ Mẫn đi vào phòng.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, giống như nhà nông dân bình thường.

Nghiêm Công Nghiệp bố của Nghiêm Tuệ Mẫn đang nằm trên giường trong phòng.

“Bố ơi”, Nghiêm Tuệ Mẫn gọi một tiếng: “Bố xem con đưa ai đến thăm bố này!”

Bà ta kéo Lý Dục Thần đến trước giường: “Đây là Dục Thần mà con thường nói với bố, Lý Dục Thần, cậu Lý!”

Nghiêm Công Nghiệp vô cùng yếu ớt, khuôn mặt xương. xẩu không có chút huyết sắc.

Ông cụ nghe thấy lời của Nghiêm Tuệ Mẫn, lại không thốt ra tiếng được, chỉ dùng con mắt sâu trong hốc miễn cưỡng nhìn Lý Dục Thần một cái, miệng thở ra một hơi.

Nghiêm Tuệ Mãn lau nước mắt ở khóe mắt, nói với Lý Dục. Thần: “Bây giờ bố tôi như vậy đấy, mỗi ngày chỉ ăn nửa bát cháo, nói cũng không ra hơi, may mà có thuốc của lang trung Tôn giữ được cái mạng, nếu không, có lẽ không đợi được cậu đến”.

Lý Dục Thần nhìn lên giường một cái, hỏi: “Lang trung Tôn là ai?”

“Là một lão trung y rất nổi tiếng của thành phố Mai. Bệnh của bố tôi, bệnh viện cũng bó tay, chỉ uống thuốc của lang trung Tôn là có hiệu quả, sau này vẫn luôn tìm ông ta khám”.

“Bác có quen thân với lang trung Tôn này không?”

“Trước đây không thân, mấy ngày nay ông ta đều đến khám, cơ bản cách một ngày đến một lần, cho nên cũng coi là thân quen”.

“Ban đầu là ai mời ông ta khám cho ông cụ?”

“Có lẽ là anh cả của tôi”.

“Cho cháu xem đơn thuốc”.

“Không có đơn thuốc, đều là thuốc ông ta phối, cầm đến uống. Ồ, chỗ tôi còn có mấy viên thuốc”.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói xong rồi đến bàn bên cạnh cầm một chai thuốc.

Lý Dục Thần mở chai thuốc ra ngửi, lập tức biết là thế nào.

Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ phải giữ nửa cái mạng của Nghiêm Công Nghiệp?

Xem ra còn có ý đồ khác.

“Hôm nay lang trung Tôn có đến không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Vẫn chưa đến”, Nghiêm Tuệ Mãn nói: “Bình thường ông ta đến vào chiều muộn, ban ngày ông ta làm ở phòng khám”.

Lý Dục Thần không nói gì, trả thuốc cho Nghiêm Tuệ Mãn.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Dục Thần à, cậu chữa cho bố tôi đi, cậu mà ra tay, chắc chắn chữa khỏi bệnh”.

Bà ta nhớ đến cảnh lúc trước Lý Dục Thần chữa bệnh cho Lâm Thượng Nghĩa.

Lý Dục Thần nói: “Không vội, đợi lang trung Tôn đến rồi tính”.

Nghiêm Tuệ Mãn là người thông minh, từ lời nói của Lý Dục Thần nghe ra có gì đó không ổn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, bỗng nghe bên ngoài có người gọi: “Cô ơi...”

Nghiêm Tuệ Mẫn nghe liền vui mừng nói: “Là cháu của tôi Nghiêm Cẩn, con trai của anh hai tôi”.

Bên ngoài một thiếu niên đi vào, sấp xỉ tuổi với Lâm Vân, cao hơn Lâm Vân một chút, nhưng người khá gầy, có vẻ nhanh nhẹn thông mình.

Lý Dục Thần vừa gặp được Nghiêm Cẩn, hơi ngạc nhiên.

Vì trên người thiếu niên này lại thấp thoáng có linh khí đang chảy, hơn nữa còn ẩn giấu cực tốt, người bình thường

không nhìn ra.

Nghiêm Gẩn vui vẻ đi vào, trong tay cầm một cái túi lớn, không ngờ trong nhà có người lạ, bất giác ngẩn người ở đó.

Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Nghiêm Gẩn à, đây là... Lý... ấy, cháu gọi là cậu Lý đi, đến chữa bệnh cho ông nội cháu”.

Nghiêm Cẩn hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần mấy cái, bỗng nói: “Là anh rể phải không?”

Lý Dục Thần hơi ngẩn người, bất giác thấy buồn cười.

Nghiêm Tuệ Mẫn cũng kỳ lạ nói: “Nghiêm Cẩn, làm sao cháu biết cậu ấy là...”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement