Adam thấy họ vẫn đang nói chuyện của Hoa Hạ, có hơi sốt ruột, hỏi: “Vậy Trung Phu Quan phải làm thế nào? Sư phụ tôi và mọi người phải làm thế nào?”
Kim Tam Mộc nói: “Sư phụ cậu đạo trưởng Tạ Lâm rất giỏi, một mình ông ấy ở nước ngoài truyền đạo, xây dựng nên đạo trường Trung Phu, khiến Trung Phu Quan trở thành thành đạo môn nước ngoài trung kiên, vô cùng không dễ dàng. Bốn mươi năm trước, ông ấy từng dẫn đoàn đến thăm Bạch Vân Quan, tôi có vinh dự luận đạo với ông ấy, lĩnh ngộ được rất nhiều”.
Adam thấy Kim Tam Mộc tôn sùng sư phụ của mình như vậy, vô cùng tự hào.
Kim Tam Mộc suy nghĩ, nói: “Thế này đi, đạo hữu Adam, cậu cứ về trước. Mấy ngày này, tôi đích thân dẫn người đến Los Angeles, hội họp với các vị, cùng đối kháng thế lực dị giáo”.
Adam vui mừng, lập tức đứng lên bái tạ.
Sự việc đã định, Lý Dục Thần nói: “Kim đạo trưởng, tôi vốn nhận lệnh đến gặp quan chủ Vương Sùng Tiên đạo trưởng của các ông, không biết Vương đạo trưởng có ở trong quan không?”
Kim Tam Mộc xấu hổ nói: “Tiên nhân Thiên Đô đến thăm, vốn phải là quan chủ ra tiếp, nhận Thiên Đô Lệnh. Nhưng Vương sư huynh bế quan từ hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa xuất quan. Sau khi ông ấy bế quan, tôi tạm thời thay thế vị trí quan chủ, tất cả mọi việc trong quan cũng tạm thời do tôi phụ trách”.
Lý Dục Thần thấy kỳ lạ nói: “Bế quan hai mươi năm rồi? Vương đạo trưởng sắp đột phá tiên thiên kiếp sao?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cảnh giới tu vi của Vương sư huynh, bần đạo không dám nói bừa, nhưng ông ấy bế quan không phải vì độ kiếp”.
“Vậy thì tại sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ầy", Kim Tam Mộc thở dài: “Đây vốn là chuyện bí mật của Bạch Vân, không cho người ngoài biết. Nhưng đã là khách đến từ Thiên Đô, cũng không có gì phải giấu. Hai mươi năm trước sư huynh tôi cầm kiếm rời khỏi Quan, tham dự một chuyện bí mật, chuyện này liên quan rất rộng, tàn sát quá nhiều, sau khi sư huynh quay về liền tuyên bố bế quan”.
“Hai mươi năm trước?”, giờ đây Lý Dục Thần rất nhạy cảm với khoảng thời gian này: “Không biết lúc đó Vương đạo trưởng tham gia vào chuyện gì? Tại sao phải bế quan?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm. Còn nguyên nhân bế quan, sư huynh nói là sát nghiệp quá nặng, tâm ma khó trừ. Ồ đúng rồi, trước khi bế quan ông ấy để lại một bài thơ, nói trừ phi có người có thể giải bài thơ này, nếu không bất luận xảy ra chuyện gì, cho dù Bạch Vân Quan bị thiêu cháy, cũng không được làm phiền ông ấy. Tôi còn nhớ bài thơ đó, là:
Hai mươi tư công thần Trinh Quán,
Ai là ma ai là tiên.
Quả chín, cành rụng, hoa nở,
Thanh Ngưu Bạch Vân Hàm cốc quan”.
Sau khi Lý Dục Thần nghe xong, lẩm bẩm đọc lại mấy lượt, cứ cảm thấy có thâm ý sâu xa, nhưng nhất thời cũng không giải được.
Tiếng Trung của Adam miễn cưỡng chấp nhận được, hoàn toàn không hiểu thơ ca, liền hỏi: “Bài thơ có ý nghĩa gì?
Kim Tam Mộc cười ha ha nói: “Nếu chúng tôi biết ý nghĩa, thì Vương sư huynh đã xuất quan từ lâu rồi”.
Adam không hiểu hỏi: “Tại sao cứ phải dùng cách đoán câu đó chứ?
Lý Dục Thần cười nói: “Đây là duyên phận, duyên phận đến, câu đố tự giải, chưa giải được câu đó, cho thấy duyên phận chưa đến”.
Adam vẫn không hiểu, lắc đầu nói: “Văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, có gì thì cứ nói thẳng, cứ bắt người khác phải đoán”.
Kim Tam Mộc và Lý Dục Thần quay sang nhìn nhau, cùng phá lên cười lớn.
Ở nơi rộng lớn như thủ đô, muốn tìm một người không dễ.
Người bình thường có thể cả đời không tìm được, đặc biệt là người đó chưa từng gặp bạn.
Nhưng đối với vài người mà nói, tìm người là một chuyện rất dễ dàng.
Chị Mai chỉ đến công ty chuyển phát nhanh một chuyến, anh thanh niên phụ trách quy trình đó nháy mắt với chị Mai xong, rất nhanh tìm được cái tên Na Nhữ An trong kho dữ liệu.
Họ Na là một họ hiếm, cả thủ đô chỉ có một mình anh ta có cái tên này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!